"Vậy năm đó tôi vì nguyên nhân gì mà lại bỏ đi?" Rốt cuộc Hề Hề không kiềm lòng được mà đã hỏi tới vấn đề này. Thượng Kha khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Câu hỏi này thì tôi không phù hợp để trả lời, bởi vì nếu tôi trả lời thì sẽ hoàn toàn không khách quan và thiếu công bằng. Nếu cô muốn biết hết tất cả mọi chuyện, sao lại không tự mình trở về Trung Quốc và tìm hiểu?" Trở về Trung Quốc.. Cô có thể trở về sao? "Biến cố năm đó thật sự quá lớn, một lời khó mà nói hết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Thượng Kha tiếp tục nói: "Tôi không phải người trong cuộc, thời điểm đó không có mặt ở bệnh viện, cho nên.. thật xin lỗi, tôi không thể trả lời được." Hề Hề gật gật đầu nói: "Cảm ơn anh." "Nếu cô gặp Nhược Na, có thể giúp tôi nhắn với cô ấy một câu được không?" Ánh mắt Thượng Kha bình tĩnh nhìn Hề Hề, thanh âm nhẹ nhàng: "Tôi sẽ không làm cô ấy khó xử, càng không vi phạm ước định năm năm giữa chúng tôi. Tôi chỉ muốn có thể nhìn thấy cô ấy, dù là đứng từ xa xa mà nhìn cũng được. Tôi không còn là Thượng Kha trước đây nữa, tôi đã thay đổi. Từ nay về sau thì tôi chỉ có duy nhất mình cô ấy, ngoài cô ấy ra thì tôi tuyệt đối không nhìn đến bất kỳ người phụ nữ nào khác, sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy vì người phụ nữ khác." Ánh mắt Hề Hề lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Được, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy." Cả hai không nói nhiều nữa về chuyện trong quá khứ, mà tiếp tục dùng cơm trưa và hàn huyên đôi lời về cuộc sống những năm qua. Lúc này Thượng Kha đột nhiên phát hiện đối phương hoàn toàn không đáng ghét như anh đã từng nghĩ, ngược lại thì cô là một người phụ nữ rất tinh tế thú vị, tràn đầy thông minh và tự tin. Năm đó anh quả thật đã bị Nhiễm Tịch Vi che mắt, thậm chí đến lúc Nhiễm Tịch Vi chết trong tay Doãn Tư Thần thì anh vẫn còn thành kiến đối với Hề Hề, nhưng hiện tại anh đã nhận ra mình sai. Người phụ nữ này đúng là ưu tú hơn người, khó trách người bạn thân của anh lại phải điên đảo vì cô. Sau bữa cơm trưa, hai người chào từ biệt nhau. Hề Hề không hay biết rằng khi cô vừa rời khỏi nhà hàng không bao lâu thì Thượng Kha đã gọi điện thoại cho Doãn Tư Thần: "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nói xem, Tư Thần, cậu thật sự chắc là tôi chỉ cần nói vài câu như vậy thì cô ấy sẽ mềm lòng sao?" Tay Doãn Tư Thần cầm di động áp bên tai, anh yên lặng đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, tùy ý quăng cây bút trong tay vào ống đựng bút, điềm đạm trả lời: "Không, cậu chỉ là chất xúc tác. Có sự tác động của cậu thì xác suất thành công của hai tiểu thiếu gia nhà tôi sẽ cao hơn rất nhiều. Tối hôm nay sẽ là lúc cô ấy phải lựa chọn." Cúp điện thoại, Thượng Kha nhìn theo bóng dáng Hề Hề thật lâu đến khi khuất hẳn trong tầm nhìn của anh. Có lẽ anh đã làm một việc đúng đắn! * * * Hề Hề trở về nhà, nhìn thấy hai bánh bao nhỏ đứng yên tại cửa chờ cô, hai bóng dáng bé xíu lũn cũn đứng đơn độc trước căn nhà vẫn không nhúc nhích. Hình ảnh trước mắt cùng lời nói của Thượng Kha khiến đáy lòng cô cảm thấy chua xót. Ngự Hàm là do cô mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, Cố Miểu là Nhược Na phải dùng tính mạng liều lĩnh đoạt lấy từ trong tay bọn buôn người! Hai đứa trẻ này thật khiến người khác phải đau lòng.. "Mommy~!" Vừa thấy được Hề Hề thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng thanh reo lên, ánh mắt hai cậu nhóc sáng ngời, tràn đầy hy vọng. Có vẻ như cả hai đã đứng chờ cô rất lâu, cảm xúc trong đôi mắt trẻ thơ từ nôn nóng chờ đợi chuyển thành thất vọng, cuối cùng đến tuyệt vọng, rồi bất ngờ kinh hỉ! Dù không nói lời nào, nhưng Hề Hề có thể cảm nhận được ánh mắt trông mong của hai bánh bao nhỏ có rất nhiều điều muốn nói với cô. Hề Hề từ từ cúi người xuống: "Sao hai con lại ở ngoài? Dì Tiểu Vương đâu rồi?" "Dì Tiểu Vương đang ở trong nhà, tại bọn con muốn sớm được nhìn thấy mommy ngay khi mommy về nhà, cho nên mới đứng ở ngoài chờ~!" Cái miệng bé xíu của Doãn Ngự Hàm hơi chu chu bi bô nói liên hồi, người nghe có thể cảm nhận được cậu nhóc đang tủi thân. "Mommy, không sao đâu! Bọn con không có lạnh." Cố Miểu mở miệng nói, đôi mắt màu hồng bảo thạch hơi hoe hoe đỏ nhìn Hề Hề, ánh mắt khát vọng mà lại mang vẻ bi thương tựa như sợ hãi sẽ bị bỏ rơi một lần nữa. Trái tim Hề Hề dường như nứt ra từng mảnh, đau xót mà không nói được một chữ, cô chỉ có thể đưa tay ôm chặt hai bánh bao nhỏ vào lòng: "Con trai.. con trai của tôi.." Cảm nhận được vòng tay xiết chặt, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng nghẹn ngào ôm lấy cổ của Hề Hề, nức nở thốt lên: "Bọn con tưởng mommy không cần bọn con nữa, bọn con tưởng mommy sẽ không bao giờ trở lại nữa, bọn con tưởng mommy.. không thương bọn con, muốn bỏ bọn con lần nữa.." "Không! Mommy sẽ không bỏ hai con!" Hề Hề gắt gao ôm lấy hai bánh bao nhỏ, mùi hương nhè nhẹ trêи người hai con trai làm cô không thể kiềm nén nước mắt được nữa. Đây là con trai của cô! Vậy là cô đã bỏ rơi.. bỏ rơi con trai của mình ba năm qua? Ở những thời điểm mà con trai cô cần cô nhất thì cô đang làm gì? Rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì để cô phải từ bỏ con trai của mình? Cô của ba năm trước đây chẳng lẽ là người tàn nhẫn vô tình? Không, không phải vậy! Cô không phải người như vậy! Vậy thì tột cùng là chuyện gì buộc cô phải rời xa hai con trai của mình.. đằng đẵng ba năm trời? Cô thật sự phải trở về Trung Quốc để tìm hiểu chân tướng mọi chuyện năm đó sao? "Mommy, chúng ta vào nhà thôi~!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng đưa bàn tay búp măng lên khẽ lau nước mắt trêи mặt Hề Hề, hành động trẻ thơ ngoan ngoãn này quả thật làm lòng người ta đau đến xót xa. "Được, chúng ta vào nhà." Hề Hề từ từ đứng thẳng người dậy, mỗi bên nắm tay một bánh bao nhỏ chậm rãi bước vào cổng. Tiểu Vương đã chờ ở cửa, ánh mắt tràn ngập quan tâm: "Hề Hề tiểu thư, cô đã về." Hề Hề gật gật đầu đáp lại Tiểu Vương, bỗng dưng cô cảm thấy mình đúng là đồ ngốc. Tiểu Vương rõ ràng cũng biết cô? Nhưng khi gặp gỡ cô thì lại phải giả bộ như lần đầu gặp nhau, hẳn là phải vất vả che giấu? Tất cả mọi người đều thật sự vất vả để ngụy trang trước mặt cô rồi! "Mọi người ăn cơm chưa?" Hề Hề lấy tay quẹt vội nước mắt còn vương trêи mặt: "Tôi vừa ăn cơm ở ngoài rồi, nếu mọi người chưa ăn thì.." "Em đã gọi cơm bên ngoài cho bọn nhỏ rồi." Tiểu Vương liền đáp: "Chắc lát nữa là sẽ giao đến nơi." Hề Hề gật gật đầu. Không lâu sau thì người giao cơm đã tới, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cẩn thận mở từng hộp đồ ăn ra, chọn lấy món mà Hề Hề thích ăn nhất, cả hai cậu nhóc dùng hai bàn tay bụ bẫm giơ cao hộp đồ ăn lên trước mặt cô, dùng ánh mắt tội nghiệp kèm theo giọng nói non nớt: "Mommy, đây là món mommy thích nhất, mommy ăn một miếng đi~!" Nước mắt Hề Hề thiếu chút nữa là trào ra.. đây chính là con trai của cô! Sự ràng buộc về huyết thống và cốt nhục tình thâm quả nhiên dù cách trở thời gian hay không gian đều không thể bị phai mờ.. "Mommy không đói, hai con ăn đi." Hề Hề cố nén nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Tối nay mommy sẽ nấu vài món ngon cho hai đứa ăn." Đừng cho rằng nơi đây chỉ là căn hộ cho khách du lịch mà xem nhẹ, bởi vì mỗi căn hộ đều được xây cất rất khang trang và đầy đủ tiện nghi, điển hình chính là nhà bếp được thiết kế theo phong cách phương Tây, nhưng lại bao gồm mọi trang thiết bị tiện dụng để nấu các món ẩm thực của Trung Quốc. Nghe được mommy sắp nấu cho mình một bữa ăn, ánh mắt của hai cậu nhóc sáng ngời. Đôi mắt trẻ thơ tràn ngập ánh sáng lấp lánh khiến đáy lòng Hề Hề đau nhói.. "Vậy bọn con không ăn nữa, bọn sẽ để bụng ăn món ăn mommy làm tối nay!" Hốc mắt Doãn Ngự Hàm trở nên hoe hoe đỏ: "Bất kỳ món ăn nào trêи đời ngon đến đâu cũng không bằng đồ ăn do chính mommy làm!" Cố Miểu gật đầu thật mạnh đồng tình. Hề Hề thấy hai cậu nhóc kiên quyết không ăn phần ăn kia, đành rửa tay thật sạch rồi bước vào bếp nhanh tay làm hai phần mì xào. Tay nghề từng bị Doãn Tư Thần chê bai thì giờ đây đã được hai nhóc tì thưởng thức một loáng sạch sẽ. "Mì xào mommy làm là món mì ngon nhất bọn con được ăn!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng đồng thanh: "Không gì sánh bằng luôn~!" Hề Hề lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu hai bánh bao nhỏ: "Ăn xong rồi thì không nên ngủ liền, phải đợi một chút để đồ ăn tiêu hóa, sau đó mới được đi ngủ trưa." Hai cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần mommy nói thì nhất định sẽ nghe theo! Cả một buổi tối hôm qua gần như Hề Hề không ngủ, đến sáng nay thì lại bôn ba liên tiếp nên sau bữa trưa thì cô đã lim dim không thể kháng cự cơn buồn ngủ. Chỉ lát sau thì cô đã thϊế͙p͙ ngủ, ba người còn lại thấy vậy đều hiểu ý đi chậm nói khẽ, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào ảnh hưởng đến cô. Bất quá thì tầm ba tiếng sau cô đã từ từ tỉnh dậy, vừa thức giấc thì cô liền quơ quàng tay hai bên giường.. Bên cạnh hoàn toàn trống trơn, chăn mền vắng lạnh? Bọn nhỏ đâu rồi? Hề Hề giật mình, tức thì tỉnh táo lại! Cô vội vàng nhảy xuống giường, nhưng chưa kịp lao ra khỏi phòng thì đã nghe được thanh âm truyền đến từ bếp: "Anh hai, làm vậy không đúng, không phải vậy đâu! Lúc mommy làm sủi cảo, rõ ràng là bỏ muối vào nước sôi trộn bột trước, là đổ từng chút nước vào chén bột và trộn từ từ. Anh hai xem, anh hai bỏ nhầm dầu ăn rồi!" Cố Miểu ảo não than một tiếng: "Lại sai nữa hả? Thôi bỏ, làm lại nào! Chúng ta nhất định phải làm ra món sủi cảo tình yêu cho mommy~!" Doãn Ngự Hàm vui vẻ gật gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, nhất định phải để mommy nếm được món sủi cảo cho chính tay chúng ta làm, để mommy biết chúng ta yêu mommy nhiều như thế nào!" Cố Miểu định bưng một cái nồi nho nhỏ tính đem đi đổ toàn bộ, ngay lúc này Hề Hề lập tức chạy đến: "Đừng đổ! Bỏ muối hay bỏ chút dầu ăn đều không ảnh hưởng gì cả! Nếu hai đứa muốn học thì mommy sẽ chỉ cho hai đứa." "Mommy~!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu ngẩn ngơ, ngay sau đó tức khắc mừng rỡ: "Mommy dậy rồi!" Hề Hề cảm nhận được hốc mắt mình hơi hơi nhoè đi: "Ừ, đã dậy rồi! Muốn làm sủi cảo cho mommy sao? Hai con thật là ngoan!" Cô nhẹ nhàng ngồi xuống xoa đầu hai bánh bao nhỏ: "Dì Tiểu Vương đâu rồi?" Cố Miểu liền trả lời: "Dì Tiểu Vương đi mua bột mì rồi, bởi vì bọn con đã làm đổ hết túi bột mì nên giờ không đủ nữa.." Hề Hề nhìn lướt một vòng quanh gian bếp hỗn độn, thì đã hiểu hết quá trình gian nan của hai cậu nhóc. Nơi này là Anh quốc, rất hiếm khi tìm được một siêu thị chuyên bán các nguyên liệu chế biến món ăn Trung Quốc, đôi lúc có một số nguyên liệu là cô phải tự làm lấy. Có lẽ hai cậu nhóc chưa từng đụng đến bột mì nên mới vụng về tay chân đến vậy. Mặc cho nền nhà lung tung vương vãi, nhưng trong mắt Hề Hề lại tràn ngập tình yêu! Đây là thành ý của con trai! Dù cho thành phẩm có là một nồi canh bị hỏng thì cô nhất định vẫn sẽ nếm sạch không bỏ sót một hớp canh! "Để mommy dạy hai đứa." Hề Hề vén tay áo lên, cầm tay hai bánh bao nhỏ chỉ cách làm nhân thịt và cách gói sủi cảo. Ngay lúc nồi nước sôi lên, cả ba người chuẩn bị để sủi cảo vào nồi hấp thì di động của Doãn Ngự Hàm đột nhiên reo lên, cậu bé nhìn thấy tên người gọi đến thì nét mặt hơi biến sắc. Vừa nhấc máy thì Doãn Ngự Hàm đã nhấn nút mở loa ngoài: "Ngự Hàm, hai con còn muốn đi chơi bao lâu nữa? Sắp tới đại thọ của bà cố rồi, hai đứa không định về nhà chúc thọ bà cố sao?" Đầu dây bên kia chính là Doãn phu nhân, là bà nội của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, là mẹ của Doãn Tư Thần.. Và cũng chính là mẹ chồng trước đây của Hề Hề!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]