Chương trước
Chương sau
Lúc này ba mẹ của Vân Mộng Anh cũng lập tức bước tới mà quỳ gối trước mặt Cố Hế Hề.
Cố Hề Hề hơi biến sắc, thân thể không bình tĩnh liền lùi về sau một bước, ánh mắt trầm xuống.
Bọn họ làm vậy là có ý gì?
Đám người này muốn cùng nhau hợp sức ép mà buộc cô?
Ánh mắt Doãn Tư Thần tà mị, cúi người thấp giọng nói bên tai Cố Hề Hề: "Chuột đồng nhỏ, chỉ cần em cầu xin tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết."
Cố Hề Hề tức giận trừng mắt liếc nhìn Doãn Tư Thần một cái.
Quá đáng! Đến cả anh cũng uy hϊế͙p͙ cô!
Mộc Nhược Na đứng ở một góc khoanh tay trước ngực. Việc này không liên quan đến cô, cô chỉ yên lặng quan sát rồi lấy di động nhắn tin cho Thượng Kha kể tình tình ở đây.
Lão đại thật phiền phức. Rõ ràng là đã trở lại thành phố N rồi mà mỗi ngày còn muốn cô phải nhắn tin báo cáo mọi chuyện.
Đã thế trước khi anh ta đi còn dặn dò Doãn Tư Thần phải chăm sóc Nhiễm Tịch Vi, nếu không phải do Thượng Kha thì Cố Hề Hề cũng không rơi vào tình huống bị động như thế này.
Hừ, nếu Thượng Kha không phải là lão đại của cô thì cô quả thật muốn thay Cố Hề Hề giết người báo thù mà!
Haizz.. Nhưng cô cũng đánh không lại anh ta!
Cố Hề Hề nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói với Vân lão gia: "Ba, chuyện này con hiện tại không thể giúp được. Dù sao con cũng là họ Cố, chuyện liên quan đến Vân gia quả thật con không tiện xen vào. Nếu mọi người muốn chuyển Mộng Anh sang một bệnh viện khác tốt hơn thì con có thể làm được, còn những chuyện khác thật sự rất khó."
Vân lão gia cũng cảm thấy người nhà Vân Mộng Anh đúng là đang làm khó người khác. Ông đành xấu hổ cười cười nói: "Được rồi, mọi người đừng làm khó Hề Hề nữa. Con bé mới đến Vân gia được mấy ngày, làm sao có thể quyết định chuyện của Vân gia được."
Vân lão gia vừa nói xong, Vân Mộng Anh đột nhiên đẩy cửa ra, sắc mặt trắng bệch, duỗi tay ôm bụng lảo đảo bước ra, đi đến trước mặt Cố Hề Hề, cùng ba mẹ mình quỳ xuống trước mặt cô.
Sắc mặt Cố Hề Hề càng trở nên khó coi.
Hành động này của bọn họ là có ý tứ gì?
"Chị Hề Hề, tôi giờ đã xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn không có tư cách làm người thừa kế của Vân gia, cũng không còn tư cách tranh đua với chị. Vân gia bây giờ đều là của chị! Chị có thể nể mặt Vân gia mà giúp tôi được không? Tôi đã mất đi quyền được làm mẹ, mà chị.." Ánh mắt Vân Mộng Anh dừng lại trêи bụng Cố Hề Hề có chút oán giận.
Vân Mộng Anh thấy Cố Hề Hề lúc này thật đáng ghét!
Vì cái gì mà mình phải tới nơi khỉ ho cò gáy này để phá thai còn Cố Hề Hề có thể ngư ông đắc lợi, được cả Vân gia và chồng đều yêu thương?
Hiện tại không còn đường lui nào nữa!
Nhất định phải kết hôn! Nếu không tương lai của mình thật sự sẽ bị hủy hoại!
Bây giờ dù thế nào cũng phải kéo theo Cố Hề Hề xuống vũng nước bùn này!
Chỉ cần Cố Hề Hề ra mặt thì hai người họ nhất định ly hôn. Chỉ cần ly hôn thì mình liền có cơ hội rồi!
Sắc mặt Cố Hề Hề vô cùng khó coi, nếu không vì nể mặt Vân lão gia và Vân phu nhân thì cô đã sớm phất tay bỏ đi.
"Chuột đồng nhỏ, em còn không cầu xin tôi sao?" Doãn Tư Thần hài hước nhìn Cố Hề Hề.
Nhìn Cố Hề Hề bị làm cho tức giận đến vậy, anh dĩ nhiên không để yên chuyện này. Dù sao đây là một cơ hội tốt để lấy được lòng tin của chuột đồng nhỏ dành cho anh.
Anh làm sao lại bỏ qua cơ hội trời cho!
Cố Hề Hề cáu giận nhìn cả nhà Vân Mộng Anh đang quỳ kia, cắn chặt răng không nói lời nào.
Doãn Tư Thần lại mặt dày cười cười, ở bên tai Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Kỳ thật Vân Mộng Anh nói cũng không sai. Cô ta bây giờ xảy ra chuyện như thế này, quả thật không thích hợp làm đại diện của Vân gia dưới danh nghĩa Vân lão gia nữa. Nói cách khác, chỉ cần loại bỏ cô ta, em chính thức là tiểu thư của Vân gia. Hề Hề, chỉ cần em gật đầu, tôi sẽ giúp em nắm lấy Vân gia. Tuy trong mắt tập đoàn Doãn thị thì Vân gia không được xem là danh môn giàu có, thậm chí địa vị cũng không tương xứng. Nhưng Vân gia có ảnh hưởng mạnh về mặt văn hóa, là thư hương thế gia truyền từ lâu đời, đến lúc đó không chừng có thể làm mẹ tôi nhượng bộ mà thừa nhận em.."
Cố Hề Hề nghe xong liền cảm thấy dao động.
"Hề Hề, em lúc nào cũng vậy. Em có biết nếu em không tự tin, không có một hậu phương vững chắc thì sau này sẽ càng khó khăn hơn." Doãn Tư Thần tiếp tục hạ giọng nói bên tai Cố Hề Hề: "Người đàn ông của em cũng không phải là kẻ vô dụng. Sở dĩ mấy ngày nay tôi thể hiện với Nhiễm Tịch Vi như vậy, bởi vì tôi không thể làm tâm trạng mẹ mình bị ảnh hưởng. Mấy ngày này chính là đợt trị liệu cuối cùng, tôi không thể để bà ấy có bất kỳ suy nghĩ lo lắng gì. Chỉ cần cố gắng chịu đựng qua khoảng thời gian này, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."
Hai mắt Cố Hề Hề liền sáng lên.
"Mẹ của tôi nhiều năm nay vẫn luôn điều dưỡng tại Nam Mỹ, đây là đợt trị liệu quyết định. Tôi không thể để xảy ra thất bại, cho nên đành nghe theo lời bà ấy. Nhưng em cũng thấy rồi đó, tôi tuy nhận lời nhưng vẫn luôn nghĩ đến em." Doãn Tư Thần cố ý chạm môi vào vành tai Cố Hề Hề, khiến cô cảm thấy toàn bộ thân thể như bị điện giật, cơ thể thoáng chốc khô nóng.
"Cho nên chuột đồng nhỏ, em thật sự không muốn tôi giúp em à?" Doãn Tư Thần mặc kệ đám người kia muốn quỳ thế nào thì quỳ, anh chỉ cần chuột đồng nhỏ của mình vui vẻ là được.
Cố Hề Hề bỗng nhiên cảm thấy nhụt chí.
Tình huống trước mặt đúng là cô có điểm không giải quyết được.
Làm sao bây giờ?
Có nên nhờ Doãn Tư Thần hỗ trợ?
Một khi anh can thiệp vào thì quan hệ của tập đoàn Doãn thị và Vân gia có phải chính thức công khai hay không?
Doãn Tư Thần đây là muốn chủ động thừa nhận anh là con rể Vân gia sao?
Anh là người rất cao ngạo, thật sự anh muốn vậy?
Cố Hề Hề trong lòng thoáng rung động, đáy mắt cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Doãn Tư Thần thấy vậy liền cười cười, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Hề Hề.
Chuột đồng nhỏ của anh cười thật là xinh đẹp!
Cố Hề Hề không thể không thừa nhận, những lời Doãn Tư Thần vừa nói rất mê hoặc.
Được, dù sao mình cũng là người có lòng tham.
Doãn Tư Thần ôn nhu như vậy quả thật có ma lực chết người, làm người ta không thể từ chối.
Cố Hề Hề do dự một chút liền gật đầu, nói: "Được, xin nhờ anh giúp."
"Ngoan lắm!" Doãn Tư Thần thỏa mãn dùng môi nhẹ nhàng hôn lên tai Cố Hề Hề.
Lúc này anh mới đứng thẳng người, khoé miệng nở nụ cười thâm trầm, cùng với vẻ ngoài anh tuấn tà mị, nhìn thế nào cũng thấy anh giống như ma vương Satan trong truyền thuyết.
Doãn Tư Thần đưa tay ôm lấy eo Cố Hề Hề, nhìn người đàn ông đang ngồi thẫn thờ trêи mặt đất kia, nói: "Bây giờ ông có thể gọi cho vợ mình, nói với bà ta rằng Doãn Tư Thần tôi đồng ý cho bà ta một chức vị vô cùng hào nhoáng. Còn những chuyện khác, các người tự nói chuyện với nhau đi. Mặt khác!"
Mọi người hoàn toàn im lặng mà chăm chú nhìn Doãn Tư Thần.
Chỉ cần nơi nào có Doãn Tư Thần thì mọi ánh mắt đều sẽ tập trung về anh, anh chính là vị đế vương có thể khống chế tất thảy mọi thứ.
Doãn Tư Thần quay đầu nói với Vân lão gia và Vân phu nhân: "Mặt khác, Hề Hề đã nhận hai vị là ba mẹ. Tuy Doãn gia chưa bao giờ muốn nhận thân thích, nhưng tôi vẫn nguyện ý muốn gọi hai vị một tiếng ba mẹ. Không biết ý hai người như thế nào?"
Doãn Tư Thần chủ động đề nghị như vậy làm cho Vân lão gia và Vân phu nhân bỗng nhiên thấy giật mình sợ hãi.
Toàn thế giới này có ai không biết Doãn Tư Thần của tập đoàn Doãn Thị là kẻ cao ngạo nhất thế gian cơ chứ!
Không thừa nhận?
Không thừa nhận thì tới mà đấu với anh!
Tuy mang huyết thống Trung Quốc nhưng căn cơ của Doãn gia vốn dĩ không phải là ở đất nước này.
Muốn đấu với anh?
Ha ha, xin hỏi muốn đi Châu Âu để đấu hay là đi Trung Đông, hay là đi Châu Phi?
Anh sợ ai sao?
Muốn chèn ép anh?
Đừng đùa, không lẽ cho rằng Doãn Tư Thần ở Châu Âu mấy năm chỉ để ăn chơi thôi sao?
Anh cùng gia tộc Roths có quan hệ vô cùng thân thiết.
Còn nếu cho rằng thế lực của anh hoàn toàn ở nước ngoài thì lại sai rồi!
Nhiều năm như vậy ở trong đất nước Trung Quốc rộng lớn này có lĩnh vực cạnh tranh nào mà tập đoàn Doãn thị lại thua chưa?
Cho nên Doãn Tư Thần hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo!
Vậy mà hiện tại người đàn ông kiêu ngạo đó lại chủ động nhận thân với Vân gia.
Đây là tín hiệu gì?
Đây chính là báo hiệu Vân gia đã đến thời kỳ quật khởi?
Cố Hề Hề cực khổ đi xã giao muốn mời người khác dùng bữa cơm, đều không bằng Doãn Tư Thần muốn gọi tiếng ba mẹ vợ!
Vân Mộng Anh và người đàn ông kia đáy mắt hiện lên tia vui mừng, bọn họ đánh cuộc không sai mà.
Nếu Doãn Tư Thần chính thức thừa nhận Vân gia là người thân, như vậy chỉ cần ông ta kết hôn với Vân Mộng Anh thì có thể gọi Doãn Tư Thần một tiếng anh rể rồi?
Cho dù Vân Mộng Anh bây giờ chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng thì có vấn đề gì? Ông ta năm nay đã hơn bốn mươi, sớm đã có một trai một gái rồi.
Vân phu nhân và Vân lão gia sửng sốt, liếc nhìn nhau sau một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần.
Khóe miệng Vân lão gia có chút run run!
Đường đường tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị lại gọi mình một tiếng ba vợ, thật là có cảm giác vô cùng vĩ đại.
Quả thật ông từng muốn Mặc Tử Hân gọi ông một tiếng ba vợ, nhưng chưa dám nghĩ đến Doãn Tư Thần lại gọi một tiếng này dễ dàng như vậy.
Dù sao Vân lão gia đã sống mấy chục năm đời người, gặp qua không ít chuyện thăng trầm nên chỉ mất một lúc run run là đã ổn định trở lại.
"Tư Thần thật có tâm. Cậu và Hề Hề là vợ chồng. Hề Hề là con gái chúng tôi thì tự nhiên cậu cũng là con rể của chúng tôi!" Vân lão gia trấn tĩnh trả lời.
"Được. Vậy con đành phiền ba xử lý hậu sự chỗ này một chút. Thân thể Hề Hề không thể chịu nổi mệt mỏi, con sẽ đưa cô ấy về trước." Doãn Tư Thần nhàn nhạt trả lời.
Vân lão gia chưa kịp đáp lời thì có biến cố phát sinh.
"Trương Quốc Đống, ông thật nhẫn tâm!"
Lúc này bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên đầu tóc tán loạn từ bên ngoài chạy đến.
Cái bệnh viện nhỏ nhoi ở ngoại thành ngày hôm nay muốn bao nhiêu náo nhiệt thì liền có bấy nhiêu.
Người phụ nữ này lập tức vọt tới chỗ Vân Mộng Anh cùng với người đàn ông kia, giơ tay nắm lấy tóc và quần áo của đối phương giằng co qua lại.
Người đàn ông tên Trương Quốc Đống kia chật vật không ngừng né tránh.
Ông ta đường đường chính chính sắp trở thành em rể của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, hiện tại thời điểm mấu chốt này không thể có điều thất thố.
"Nếu bà đã đến đây rồi thì tốt. Hôm nay ở chỗ này nói rõ ràng luôn đi. Vừa rồi tôi đã xin chị và anh rể ra mặt, anh rể nói đồng ý cho bà một chức vị tốt lương cao, chỉ cần bà đồng ý ly hôn." Trương Quốc Đống không biết xấu hổ, tiếp tục nói: "Bà ở bên cạnh tôi còn không phải vì ham tiền bạc của tôi sao? Bây giờ thì nhà ở, tiền tiết kiệm ngân hàng và ô tô đều cho bà, cái gì tôi cũng không cần."
Vợ của Trương Quốc Đống vô cùng sửng sốt, không thể ngờ người chồng kết hôn gần hai mươi năm của mình lại có thể nói ra những lời như vậy.
Cố Hề Hề càng thêm phản cảm với người đàn ông Trương Quốc Đống này!
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi lại có thể mở miệng ngọt xớt gọi cô là chị, gọi Doãn Tư Thần là anh rể.
Hừ, ông ta xứng sao?
Chưa ly hôn mà đã đối xử với vợ mình như vậy!
Tương lai thì sao nữa..
Cố Hề Hề hướng mắt nhìn Vân Mộng Anh cùng người nhà của cô ta.
Quỷ dị chính là ở chỗ cả nhà bọn họ vẻ mặt đều rất bình tĩnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.