Lời giải thích của Mặc Tử Hân làm Mộc Nhược Na nhíu mày lại, cô cũng không nói gì nữa.
"Tôi thật lòng rất vui vì cô bảo vệ Hề Hề." Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nói: "Cô tin hay không cũng được, nhưng tôi hoàn toàn không có ác ý với cô ấy."
"Mặc tổng, xin anh nhớ kỹ một sự thật, Cố Hề Hề không phải Vân Nặc. Dù có giống như đúc, nhưng cô ấy vẫn không phải là Vân Nặc. Cho nên cô ấy không thể thay thế Vân Nặc để bù đắp tình yêu của anh. Tôi hy vọng Mặc tổng có thể dùng lý trí trong chuyện này." Mộc Nhược Na nói đến đây liền nhìn bóng Cố Hề Hề đã đi khá xa, nói tiếp một câu: "Bạn bè của tôi không nhiều, Hề Hề là một trong số ít đó. Tôi sẽ không đứng ngoài cuộc chuyện này."
Nói xong, Mộc Nhược Na liền chạy về hướng Cố Hề Hề.
Mặc Tử Hân đứng yên tại chỗ, ánh mắt màu lam ngước lên nhìn bầu trời hoàng hôn, đáy mắt anh mang vẻ kiên định.
Chuyện anh đã quyết sẽ không dễ dàng thay đổi!
Cố Hề Hề vẫn hứng thú đi cạnh hướng dẫn viên, Mặc Tử Hân nhìn sắc mặt Cố Hề Hề, liền đoán biết cô đã mệt, lập tức nói: "Trời cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn gì đi, lần sau lại tới!"
Cố Hề Hề sờ sờ bụng mình, thật đúng là đói rồi, điểm tâm vừa ăn mà đã tiêu hóa hết.
"Được đó." Cố Hề Hề tủm tỉm cười.
Giải khuây một lúc như vậy, tâm tình của cô đúng là tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ đã dặn phải giữ tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-bo-tron-cua-tong-giam-doc-thiem-hon-tong-tai-khe-uoc-the/654453/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.