Cố Hề Hề nở nụ cười đáp lại.
Mặc Tử Huyên than nhẹ một tiếng, lấy tay để lên cằm suy tư, nhìn Cố Hề Hề, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ tôi không nên nói vậy, nhưng tôi thật sự muốn cảm ơn vì cô đã xuất hiện. Sự ra đi của chị Nặc Nặc mang đến cho mọi người đả kϊƈɦ rất lớn, tuy tôi biết cô không phải chị ấy, nhưng thấy cô hiện diện và sống hạnh phúc khoẻ mạnh, tôi cảm giác như mình đang được thấy chị Nặc Nặc."
"Nếu sự tồn tại của tôi có thể làm cô được an ủi, thì tôi cảm thấy khuôn mặt của mình đúng là không lãng phí." Cố Hề Hề cười nói.
Hai người cùng nhìn nhau cười.
Cố Hề Hề suy nghĩ một chút về hai người bạn mà cô biết, trái với Mộc Nhược Na quyến rũ gợi cảm mà mạnh mẽ, thì Mặc Tử Huyên lại là khí chất nhẹ nhàng thanh tú, vừa có vẻ gì đó nhu mì yếu đuối.
Hay vì Mặc Tử Huyên thích Vân Nặc, mà Vân Nặc là một cô gái liễu yếu đào tơ nên Mặc Tử Huyên cũng bị ảnh hưởng bởi hình tượng này?
Mặc Tử Huyên sai người mang các món ăn lại chỗ này, không để Cố Hề Hề phải đứng dậy mà cô chủ động gắp các món ăn cho Cố Hề Hề.
"Nếu bị dị ứng với món nào thì cứ nói tôi, bữa tiệc tối nay chuẩn bị hơn một trăm hai mươi món ăn, cũng có cả chục loại trái cây và đồ ngọt tráng miệng, nếu đặc biệt thích món gì mà không có sẵn thì cũng không sao! Chúng ta có thể cùng làm, hoặc ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-bo-tron-cua-tong-giam-doc-thiem-hon-tong-tai-khe-uoc-the/654422/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.