Đình Phong kết thúc chuyến di công tác sớm hơn dự định một ngày nên anh và Phan Thành lập tức về nước.
Khi cả hai đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất cũng là lúc trời đã tờ mờ sáng.
Phan Thành ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt mệt mỏi sau một chuyến bay rõng rã mười mấy giờ đồng hồ, trong khi Đình Phong thì ngược lại.
Nét mặt anh tỏa sáng.
Đôi lúc, khóe miệng còn Khẽ cong lên giống như đang cảm thấy cực kỳ cao hứng.
Điều này khiến Phan Thành bĩu môi chế nhạo.
“Sếp, dù em biết anh rất háo hức về nhà với vợ con nhưng cũng đừng biểu lộ rõ ràng vẻ mặt hạnh phúc như thế chứ.
Em còn độc thân đấy.
Giờ này trở về chẳng biết lão bảo vệ chung cư có cho lên không.
Đâu như ai kia có người mở cửa đợi sẵn.
Hừ.”
Giọng nói chùa lè cùng hai chữ “Ghen tị”
hiện rõ mồn một trên mặt Phan Thành làm khóe miệng Đình Phong càng nhếch cao hơn.
Nhưng anh hắng giọng lạnh nhạt nói: “Ba hoa.
Cậu liệu mà về nghỉ ngơi cho tốt sau đó viết báo cáo về chuyến đi công tác này.
nộp cho tôi.
Deadline đến mười giờ sáng mai.”
Phan Thanh nghe thấy thế, vẻ mặt méo xệch như vừa nuốt phải ruồi bọ.
Hắn lập tức kêu lên oai oái: “Ngày mai? Em còn đang tính nghỉ phép dài ngày mà.
Không được, em phản Phản đối không có hiệu lực“ Đình Phong nhẹ nhàng lắc đầu “Em sẽ tố cáo sếp tội bóc lột lao động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/3091078/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.