Nhờ Tuấn Xoăn vận dụng một số mối quan hệ nên Đình Phong mới thành công bảo lãnh Khả Hân ra ngoài.
Tuy nhiên, cô vẫn phải chịu sự giám sát của cơ quan điều tra và không được phép rời khỏi nơi cư trú.
Suốt quãng đường từ đồn công an tới nhà Thanh Sơn để đón bé Bin, hai người không nói với nhau lời nào, hay chính xác hơn là nhiều lần Đình Phong muốn mở miệng nhưng đều bị Khả Hân làm lơ.
Thái độ của cô khiến Đình Phong hết sức tức giận, đồng thời trong lòng anh dâng lên cảm giác thất bại.
Chẳng lẽ Khả Hân không biết rằng, anh đang cảm thấy rất mệt mỏi và thất vọng sau tất cả những điều cô gây ra.
Vậy mà cô còn nỡ lòng cư xử như thế.
Tình trạng này còn tiếp tục kéo dài cho đến khi Khả Hân nhìn thấy bé Bin, thái độ lạnh lùng được thay thế bằng những giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Ô… ö mẹ xinh đẹp…mẹ có đau không? Bin thổi thổi cho mẹ.”
Bé Bin vừa khóc thút thít, vừa ôm lấy cổ Khả Hân và ghé vào gần khuôn mặt đầy vết thương của cô để thổi.
Dường như cậu nghĩ rằng chỉ cần làm vậy là những vết thương đó sẽ biến mất và mẹ xinh đẹp của cậu sẽ hết đau.
Đứng bên cạnh hai mẹ con, bà Thanh Hà xúc động chấm nước mắt.
Nếu lúc này Thanh Sơn có mặt tại đây chắc chắn sẽ nhảy dựng lên và không tin nổi người phụ nữ đa sầu đa cảm đó là mẹ mình.
Trương Thanh Hà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/3090990/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.