Bốn năm sau.
“Thưa cô, cafe của cô đây ạ.”
Trong khoang máy bay hạng thương gia, nữ tiếp viên hàng không mỉm cười đặt tách cafe nóng hổi lên chiếc bàn trước mặt một cô gái trẻ.
Nghĩ tới điểu gì đó, cô nhịn không được nhắc nhở vị khách của mình: “Cô có chắc là không cần thêm đường hay.
sữa vào cafe chứ?”
Vừa rồi, cô gái này có yêu cầu một tách cafe đen đặc không cho thêm bất cứ chất tạo ngọt nào khiến cô có chút tò mò.
Chỉ cần nhìn thứ chất lỏng óng ánh một màu đen kia là cô đã phải nhăn mặt vì tưởng tượng ra vị đắng nghét của nó “Như thế này là được rồi, cảm ơn cô.”
Chất giọng du dương truyền cảm vang lên khiến thân thể nữ tiếp viên khẽ run rẩy.
Cô từng tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng không ai trong số họ có giọng nói tuyệt diệu như cô gái này.
Nói thế nào nhỉ, nó mang màu sắc của một điệu nhạc dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự lạnh lẽo khiến người ta phải giật mình.
“Còn có chuyện gì sao?”
Julia lại lịch sự lên tiếng hỏi thăm người tiếp viên hàng không làm cô gái tỏ ra hơi bổi rối.
“Dạ không có gì đâu, chằng qua cảm thấy cô có giọng nói hay quá.”
Đứt lời, cô gái vội vàng chào Julia rồi trở về hú Vực riêng của phi hành đoàn.
Giọng nói của cô hay sao? Khóe miệng Julia khẽ nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp.
Cô gấp gọn cuốn sách trên tay cất vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/3090912/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.