Cảm giác đau đớn quen thuộc lại xuất hiện, Khả Hân hơi biến sắc. Cô kiểm chế lại cảm xúc, giả bộ nghỉ hoặc: “Anh đang nói gì tôi không hiểu?” Chưa biết chính xác Đình Phong tới đây với mục đích gì, cô vẫn nên đóng vai của mình thì tốt hơn.
“Khả Hân.” Đột nhiên Đình Phong thốt lên hai tiếng.
Giọng nói của anh có chút run run, giống như phải dốc cạn sinh lực để cất lời.
“Xin lỗi tổng giám đốc Phong, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh. Tôi là Julia Trương, không phải Đặng Khả Hân.” Việc Khả Hân tiếp tục phủ nhận thân phận làm Đình Phong khổ sở. Đến bây giờ cô vẫn muốn dùng thân phận giả để giữ khoảng cách.
với anh sao? Không được, anh đã bị che mắt nhiều lần, lần này anh tuyệt đối sẽ không nhận sai nữa.
“Khả Hân, đừng cố tình diễn kịch nữa. Anh biết hết rồi.” Đình Phong chậm rãi di chuyển đến chỗ Khả Hân, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.
Ở cự ly này, Khả Hân có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt tiểu tụy của Đình Phong. Khế cụp mắt để che dấu cảm xúc, cô nói: “Việc hiểu lầm có thể khiến cuộc đối thoại giữa chúng ta trở nên vô nghĩa, vì vậy nếu anh cứ tiếp lục như thế này thì mời anh về cho, tôi không…” “Rầm”’ “Khả Hân, nhìn thằng vào mắt anh“ Đình Phong đập bàn, không thèm để ý gì đến vết thương trên tay. Máu lại bắt đầu lan dần ra và thấm ướt hai lòng bàn tay, nhưng lúc này trong mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/2632010/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.