Sau vài ngày liên tục đứng trồng cây sỉ trước cổng, cuối cùng, cô đành phải chấp nhận cho anh vào nhà để nói chuyện thẳng thắn.
“Khả Hân, cám ơn em đã chịu gặp anh.” Đình Phong nhìn người con gái đối diện với vẻ cảm kích và ngập tràn yêu thương. Anh những tưởng Khả Hân sẽ còn tiếp tục trốn tránh anh, không ngờ cô đã thay đổi quyết định.
Phải chăng trong lòng Khả Hân vẫn còn có anh nên mới không nỡ để anh chịu khổ đến thế.
Mấy ngày dãi nắng dầm mưa khiến Đình Phong có chút tiểu tụy, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của anh.
Trái lại, nó còn khiến Đình Phong bớt đi vẻ cao ngạo, lạnh lùng, thêm một chút dịu dàng, ấm áp.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn có người mượn chuyện này để thêu dệt lên những.
tin đồn không đáng có.” Khả Hân khoanh tay trước ngực. Bộ dạng vẫn hết sức lạnh nhạt. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể để tình cảnh này tiếp tục xảy ra. Ân oán giữa anh và cô nên có sự kết thúc.
Nghĩ vậy, Khả Hân đứng dậy, đi tới phía giá sách gần đó và lấy ra một tập tài liệu.
Trước ánh mắt tò mò của Đình Phong, cô mở tài liệu, rút một tờ giấy trong đó và đặt trên mặt bàn.
“Sở dĩ hôm nay tôi đồng ý gặp mặt anh là vì muốn anh ký vào tờ giấy này. Xong việc, chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện tại đây.” Đình Phong ngây người vì lời nói của Khả Hân. Trong lòng anh chợt dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/2631983/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.