Buổi tối trên bàn ăn, Trình Du nhìn cô cứ cắn cắn đũa mà không khỏi chán ghét. Nhìn cô trong bộ dáng như này anh cũng đỡ mệt mỏi hơn lúc trước rất nhiều. Nhã Di ngày xưa chua ngoa lại đanh đá, anh thậm chí không thể nói chuyện với cô ta nổi hai câu. Bây giờ thì khác, cô cũng rất đanh đá nhưng sự đanh đá này lại mang một dáng vẻ đáng yêu kì lạ.
Từ lúc lấy nhau đến bây giờ, đây có lẽ là ngày duy nhất mà cả hai tình nguyện ngồi ăn chung với nhau. Không cần biết cô cố tình hay không, nhưng ít nhất hiện tại cô ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều. Điều này cũng khiến cho cuộc sống cả hai trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
-Này Lộ Khiết, cô có thôi cắn đũa đi hay không? Không phải đứa con nít lên ba đâu.
-Mặc kệ tôi, anh cấm tôi chắc? Nhà giàu mà ki bo, anh sợ tôi làm hư đũa nhà anh à?
-Phải rồi.
Trình Du gắp miếng thịt cho vào miệng như thể hiển nhiên. Lộ Khiết liếc mắt nhìn anh cũng ngưng luôn hành động cắn đũa.
-Trình Du này, anh không thấy hôm nay rất chán sao?
-Cô lại làm sao?
-Ở nhà với anh mãi, tôi sắp chết vì chán rồi.
-Không cần chán đâu, một lát sẽ có người tới "chơi" cùng cô. Giờ thì ăn đi!
-Thì tôi vẫn đang ăn mà.
Lộ Khiết hồn nhiên chẳng biết từ "chơi" kia của anh mang ham ý gì. Chỉ đơn thuần là có người tới bầu bạn mua vui với cô. Nghĩ đến thôi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-doi/2974564/chuong-11.html