Mấy ngày qua, cả hai chưa từng được ngủ ngon như vậy. Dường như khi được nằm kế bên nhau, họ thấy yên bình hơn hẳn, giấc ngủ cũng vì thế mà trở nên ngon giấc hơn.
Hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà vàng rực một góc trời chiếu rọi thẳng xuống căn phòng, nơi có hai con người vẫn còn ôm nhau ngủ trong yên bình. Mặc cho đường phố giờ này đang tấp nập, kẻ thì tan ca, người thì đưa rước con nhỏ về nhà. Sự nhộn nhịp kết thúc một ngày của họ sao có thể thể khiến hai con người ở cõi bình yên kia về với hiện thực.
Lộ Khiết ngọ nguậy bắt đầu tỉnh dậy. Đưa tay rụi rụi mắt mình, mí mặt nặng nề dần mở ra. Đầu cô có chút choáng, đây chính là hệ quả của việc uống rượu. Lúc này chính là hối hận cũng không kịp, đầu đau như búa bổ, dùng lực tay đấm vài cái cũng không thể vơi đi bao nhiêu.
Nhớ lại vài tiếng trước, cô bỗng nhiên nhớ đến anh một cách da diết. Tìm đến rượu dự say để quên đi anh. Vậy mà say thật, say đến không biết trời đất thế nào. Vỗ vỗ đầu thêm vài cái, cảm giác có gì đó nặng nặng đang đè lên bụng mình. Lộ Khiết nhíu mày đưa mắt xuống nhìn cánh tay đang ôm lấy eo mình. Men theo cánh tay nhìn qua nam nhân bên cạnh mà trợn tròn mắt. Xém chút nữa thôi cô đã hét lớn lên rồi, kìm nén một chút cô khẽ xoay người nhìn kỹ anh một chút.
-Anh ta về khi nào vậy? Sao lại ở đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-doi/2974541/chuong-23.html