Biệt thự trắng, âm lãnh bởi khí chất của người đàn ông vest đen. Emmy bước vào, cô đưa ánh mắt nhìn người đàn ông rồi hít một hơi thật sâu. Lấy hết bình tĩnh ngồi đối diện anh ta. Khuôn mặt không mấy thay đổi, sự mạnh mẽ hiện rõ trên khuôn mặt của cô gái nhỏ. Không để cho Phong Thần lên tiếng, Emmy đã nhìn anh kiên định.
-Em không sao!
Phong Thần uống một ngụm trà, anh đưa mắt nhìn cô, chính mình cũng chỉ còn biết nở một nụ cười bất lực.
-Emmy, khuôn mặt của em sẽ có biến chứng nếu em còn ra ngoài tiếp xúc với các nguyên tử gây hại trong không khí. Em phải là người biết rõ chuyện này nhất chứ!
-Em biết và em tự lo cho mình được.
-Nếu em thật sự muốn khuôn mặt của mình một lần nữa phải đặt cân trên bàn mổ thì em cứ việc.
Phong Thần gấp laptop lại bước lên lầu. Emmy đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt hiện tại của mình. Cô mệt mỏi ngã người ra sau nhắm mắt hờ lại.
-Kim Nhã Di… rốt cuộc cái gì mới là tốt nhất.
Phải, cô chính là Kim Nhã Di. Người con gái ngông cuồng chẳng cần biết đến cái gọi là tình cảm, yêu thương, san sẻ. Cô ta chẳng cần phải muộn phiền hay lo lắng cho bất cứ ai. Sống ung dung, phá cách theo cá tính mà không cần nhìn vào sự phán xét của người đời.
Thế nhưng vụ nổ năm ấy diễn ra, đã làm thay đổi hoàn toàn người con gái ấy. Lúc đối diện với ranh giới sinh tử mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-doi/2974513/chuong-35.html