Emmy ngồi gục đầu bên cạnh ghế sofa, dáng vẻ bất lực không thể làm gì khi biết Lộ Khiết bị bắt cóc. Cô không có khả năng tìm được Lộ Khiết nếu như Phong Thần không đồng ý. Emmy từng nghĩ mình sẽ làm được, sẽ bảo vệ được đứa em bất hạnh của cô nhưng hình như cô sai rồi, giờ phút này chỉ biết ngồi đây khóc mà không thể làm gì hơn. Đứa em nhỏ của cô bây giờ như thế nào, có đang bị lũ khốn đó bạo hành không? Nghĩ thôi, bờ vai của Emmy cũng run lên từng đợt run rẩy.
Phong Thần đứng trên cầu thang nhìn xuống, hai tay anh bỏ vào túi quần, khuôn mặt lãnh đạm không chút cảm xúc. Sau dáng vẻ ung dung đó là một trái tim đang rỉ máu. Anh làm tất cả cho cô nhưng chưa bao giờ mong cầu cô phải trả lại, thứ anh cần là cô được vui vẻ, hạnh phúc. Vậy mà hôm nay cô lại quỳ xuống trước mặt anh nói rằng cô nợ anh.
Thấy dáng vẻ cô khóc anh lại càng bất lực hơn. Anh không thể tới bên cạnh vỗ về hay an ủi cô, anh làm gì có tư cách. Lén lút lau đi giọt nước mắt trên khoé mi, anh quay người bước lên phòng để không phải thấy dáng vẻ này của cô nữa. Hướng người ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu của anh nhìn xa xăm, từng ngón tay một gõ xuống bàn làm việc. Đợi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Phong Thần cầm lên hít một hơi sâu.
-Tìm Kim Lộ Khiết cho tôi, càng nhanh càng tốt.
“Dạ vâng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-doi/2974503/chuong-40.html