Điểm huyệt Nguyên Dã xong, hắn giơ kiếm chỉ vào Mạch Tịch Xuân, “Giờ đã không còn ai ngăn cản nữa, có thể phân cao thấp rồi.”
Mạch Tịch Xuân trừng mắt, “Thì ra huynh lại muốn giết ta tới như vậy?”
“Đúng.” Đến hôm nay, mặc dù hàng đêm có Linh Nhi nằm bên cạnh, nhưngtrong mộng vẫn mơ quay lại căn phòng trong cung điện, hai minh sai HắcBạch tìm tới bắt hồn, hắn sức tàn lực kiệt, vẫn không thể bảo vệ chotiểu thê tử đáng yêu của mình… Mỗi lần giật mình tỉnh dậy, toàn thântoát mồ hôi lạnh, trái tim đập thình thịch, hoảng hốt lo sợ, vội vộivàng vàng ôm chặt tiểu thê tử đang say giấc bên cạnh vào lòng, mà vẫnkhông bớt được cảm giác sợ hãi ấy. Liên tiếp trải qua những cảnh tượngấy, hắn không sao có thể rộng lượng khoan dung cho được.
“Mỗi lần ta nghĩ tới việc vì ngươi mà Linh Nhi phải chịu khổ sở giàyvò, mỗi lần cứ nghĩ vì ngươi mà ta suýt mất nàng, ta chỉ ao ước giá nhưmình chưa từng quen biết người nào như ngươi thôi! Con người ngươi, lấylý do Linh Nhi là yêu, tàn sát vợ bạn, lấy chính nghĩa làm cớ, thực sựvì bản thân ngươi không thoát khỏi cái bóng của chính mình mà thôi. Linh Nhi từng phải chịu giày vò vì Thực tâm tán, những gì mà nàng phải chịuđựng, hôm nay ta sẽ trả hết cho ngươi!”
Mạch Tịch Xuân ngượng quá hóa giận: “Thu Hàn Nguyệt ngươi đừng quáđáng! Ta nhường nhịn kính trọng ngươi, nhưng ngươi lại chẳng hề biếtkiêng dè, nếu muốn ra tay, lẽ nào ta sợ ngươi chắc?”
Mặt y căng thẳng, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910263/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.