“Thu Hàn Nguyệt ngươi thật sự không phải là người. Đối với kiểu đànbà con gái như thế, ngươi có thể ăn nói cay nghiệt, thâm thúy độc ác,nhưng tuyệt đối không được phớt lờ, thờ ơ. Một cô gái cao ngạo như thế,không thể nào chấp nhận được việc mình không tồn tại trong mắt ngườikhác. Ngươi thật biết cách đả kích châm chọc người khác! Ngươi khôngphải là người, thật sự không phải là người!”
Những lời đó, là của Ngụy Di Phương.
Hôm nay, nàng ta không đi cửa chính, mà lại leo tường vượt mái nhà mà vào, vốn định khiến Linh Nhi bất ngờ, khi nhẹ nhàng đáp xuống một góckhuất, vừa hay nhìn thấy Thu Hàn Nguyệt và một cô gái không phải LinhNhi đang đứng gần đó, nàng ta nảy sinh tò mò, bèn lại gần để nghe, và đã nghe đã nhìn thấy hết tất cả. Sau khi Thu Hàn Nguyệt nhẹ nhàng nói ranhững lời ấy xong, từng đường nét trên khuôn mặt của cô gái kia đều méomó biến dạng…
Thời khắc ấy nàng ta bỗng thấy có sự đồng cảm, có chút không nhẫn tâm.
“Nàng nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Chẳng muốn giải thích nhiều với NgụyDi Phương, Thu Hàn Nguyệt đặt sổ sách trên tay xuống, cũng chẳng buồnnhướng mắt lên, cầm chén trà, thổi lá trà dạt sang thành chén, nhấp mộtngụm. “Bổn thành chủ chẳng hơi đâu hao tâm tổn trí vì một người khôngliên quan như thế?”
“Ngươi hiểu rõ mọi loại người trên thế gian này, ngươi cũng biếtnhững người con gái như thế, ngươi càng không hao tâm tổn trí càng khiến đối phương bị đả kích nặng nề. Vừa hay, ngươi cũng lười nhác chẳng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910254/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.