Chương trước
Chương sau
“Thu Hàn Nguyệt ngươi thật sự không phải là người. Đối với kiểu đànbà con gái như thế, ngươi có thể ăn nói cay nghiệt, thâm thúy độc ác,nhưng tuyệt đối không được phớt lờ, thờ ơ. Một cô gái cao ngạo như thế,không thể nào chấp nhận được việc mình không tồn tại trong mắt ngườikhác. Ngươi thật biết cách đả kích châm chọc người khác! Ngươi khôngphải là người, thật sự không phải là người!”

Những lời đó, là của Ngụy Di Phương.

Hôm nay, nàng ta không đi cửa chính, mà lại leo tường vượt mái nhà mà vào, vốn định khiến Linh Nhi bất ngờ, khi nhẹ nhàng đáp xuống một góckhuất, vừa hay nhìn thấy Thu Hàn Nguyệt và một cô gái không phải LinhNhi đang đứng gần đó, nàng ta nảy sinh tò mò, bèn lại gần để nghe, và đã nghe đã nhìn thấy hết tất cả. Sau khi Thu Hàn Nguyệt nhẹ nhàng nói ranhững lời ấy xong, từng đường nét trên khuôn mặt của cô gái kia đều méomó biến dạng…

Thời khắc ấy nàng ta bỗng thấy có sự đồng cảm, có chút không nhẫn tâm.

“Nàng nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Chẳng muốn giải thích nhiều với NgụyDi Phương, Thu Hàn Nguyệt đặt sổ sách trên tay xuống, cũng chẳng buồnnhướng mắt lên, cầm chén trà, thổi lá trà dạt sang thành chén, nhấp mộtngụm. “Bổn thành chủ chẳng hơi đâu hao tâm tổn trí vì một người khôngliên quan như thế?”

“Ngươi hiểu rõ mọi loại người trên thế gian này, ngươi cũng biếtnhững người con gái như thế, ngươi càng không hao tâm tổn trí càng khiến đối phương bị đả kích nặng nề. Vừa hay, ngươi cũng lười nhác chẳng muốn mất thời gian với cô ta, thế là tiện đẩy thuyền theo nước. Nếu khôngphải ta quen biết với ngươi đã nhiều năm nay, có lẽ ta sẽ cho rằng ngươi thật sự vô tình, không cố ý làm như vậy.”

“Nàng quá đa nghi.”

“Ngươi đừng vờ vịt nữa!” Ngụy Di Phương tức muốn thổ huyết, tên nàylại còn định diễn trò trước mặt nàng ta? “Nói đi, nàng ta rút cuộc đãchọc giận gì ngươi? Mà khiến ngươi phải dùng cách giết người không thấymáu đó đối phó với một đại mĩ nhân như vậy?”

Thu Hàn Nguyệt lắc đầu. “Nàng ta không chọc ghẹo gì ta hết, cũng chẳng chọc nổi.”

“Không có? Sao lại…” Đôi mày liễu cau lại, rồi lập tức hiểu ngay, “Nàng ta không chọc ghẹo ngươi, nhưng lại chọc ghẹo Linh Nhi?”

Thu Hàn Nguyệt chỉ cười không đáp.

Hôm Phương Tử Hiên mời dự tiệc, khi hắn xem múa, vô tình bắt gặp ánhmắt khinh miệt chế nhạo của cô gái này dành cho Linh Nhi. Hắn là thànhchủ, hắn sẽ không chấp nhặt với người con gái ở tầng lớp ấy, nếu chỉ làmột cái liếc mắt vô tình, thì hắn cũng không thay Linh Nhi trừng trịnàng ta. Nhưng tình hình sau đó, khiến hắn rất muốn so đo một phen.

Một cô gái vùi mình chốn phong trần, những lời phản biện khẳng kháinhư vậy, lại chịu xuất đầu lộ diện bất bình thay tỷ muội của mình, đủthấy sự hiệp nghĩa và tính cách quật cường của cô ta, đáng khâm phục.Nhưng, nếu xuất phát từ một dụng ý khác, thực sự khó chấp nhận. Mà dụng ý ấy, e là ngay bản thân cô ta cũng sẽ không nhận thấy, hoặc không thừanhận.

Xuất thân từ chốn mua vui, đã từng tiếp xúc với đủ loại đàn ông,đương nhiên cô ta rất biết phải dùng cách nào để thu hút ánh mắt và sựhứng thú của đàn ông. Nhan sắc, tư thế múa, sau đó là cố tình thể hiệntài năng… Hắn nghĩ, nếu hắn gặp cô ta ở cái thời phong lưu buông thảtrước kia, thì chắc chắn hắn sẽ đưa cô ta về phủ sau khi xem cô ta múahát xong, và giữ cô ta lại phủ làm “khách” một thời gian.

Nhưng, Thu Hàn Nguyệt bây giờ, chẳng còn hứng thú với những trò ấy nữa…

Trên thế gian này, ắt có những người con gái như thế, cho rằng tất cả đàn ông trong thiên hạ đều phải cúi đầu dưới gấu váy mình, nếu không sẽ bị đánh giá là nông cạn, là nhạt nhẽo, là không có mắt nhìn người.

Hôm đó, vì Linh Nhi, hắn đã tức giận với cô ta, cô ta ngượng ngùng xấu hổ, nên ý chí chiến đấu cao ngùn ngụt.

Thế là, hắn nghĩ, nếu từ nay về sau không gặp cô ta nữa thì thôi. Còn nếu gặp…

Nhưng, tạo hóa khéo trêu ngươi, không những gặp, mà còn dùng cách ấyđể can thiệp vào cuộc sống của hắn và Linh Nhi. Bình sinh hắn là ngườicó ơn tất trả, có oán tất báo, hồi còn phiêu bạt giang hồ hắn từng ngang dọc, sau khi tiếp nhận chức thành chủ, hắn quen làm việc theo cách vạnsự phải suy nghĩ chu toàn rồi mới quyết định, không thể tùy ý như trước, nên đã nén cái “thiên tính” ấy xuống rất sâu. Có điều, là “nén” chứkhông phải là biến mất.

Rất thản nhiên, rất điềm đạm, rất từ tốn, chẳng vội vàng gì, chính là muốn đạt được hiệu quả cao nhất, khiến đối phương bị đả kích nặng nềnhất. Từ xưa tới nay hắn rất giỏi chiêu này.

“Nếu cô ta dám động vào Linh Nhi, thì bổn cô nương sẽ tha thứ chongươi vì hành động tàn ác đó.” Ngụy Di Phương than thở không chút thànhý.

“Đa nghi rồi.” Hắn vẫn chỉ nói có thế.

Hai mắt nàng ta sáng lên, “Nếu cô ta trêu vào Linh Nhi, bổn cô nươngcũng sẽ góp một chân, giậu đổ bìm leo, tung tuyệt chiêu hạ gục, thếnào?”

“Tùy nàng.” Chủ tùy thì khách ứng, thật dễ thương lượng.

Thang Chi Yết quay về như kẻ mất hồn, đầu tiên là lên tiếng cáo từ,sau đó vội vàng thu dọn hành lý. Nam cung phu nhân được a hoàn đỡ xuốnggiường, đuổi theo cô ta hỏi lý do, chỉ thấy cô ta lắc đầu, không đáp một lời. Ngay cả Hồng Tụ lén lút đi thăm dò, cũng chẳng thu được đáp án,như thế, khiến Nam cung phu nhân hiểu rằng, nguyên nhân chắc chắn là docháu trai bà.

“Chi Yết, con không nói không rằng, mẹ nuôi muốn lấy lại công bằngcho con cũng chẳng có cách nào, con hãy cho mẹ nuôi biết, rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì?”

“Nam cung phu nhân, để Di Phương nói cho người biết nhé.”

Thang Chi Yết chau mày không đáp, người vừa lên tiếng là một cô gái xinh đẹp ăn mặc rực rỡ vừa đi từ ngoài vào.

“Ngụy gia cô nương?”

“Chẳng phải là Di Phương sao? Di Phương bái kiến Nam cung phu nhân.”Nàng ta là khách thường xuyên của phủ thành chủ, nên đương nhiên cũngbiết di nương của thành chủ đại nhân. Vị phu nhân này còn có một thờigian đã đối xử với nàng ta như với con dâu, vô cùng nhiệt tình, khiếnnàng ta đã phải tránh xa phủ thành chủ một thời gian dài.

“… Giờ cháu vẫn còn lui tới chỗ Hàn Nguyệt sao?”

Ngụy Di Phương tươi cười, “Cháu và Hàn Nguyệt là bạn bè nhiều năm nay, đương nhiên chúng cháu vẫn qua lại.”

“Hàn Nguyệt và cháu…” Haiz, nếu cô gái trước mặt bà đây là thê tử của Hàn Nguyệt, thì đúng là vô cùng hoàn mĩ, bà cũng chẳng cần phải hao tâm tổn trí tìm cách nhét một cô gái khác vào vòng tay cháu trai mình.

“Nghe nói người mới nhận một nghĩa nữ, và có ý muốn để cô ta làm vợ bé của Hàn Nguyệt, có chuyện này không?”

“Cháu…” Nam cung phu nhân chẳng biết phải nói gì. Một khuê nữ con nhà danh gia vọng tộc văn võ song toàn như vậy, sao đột nhiên ăn nói thô lỗ tới nhường ấy? Lén liếc về phía Thang Chi Yết đang quay lưng lại phíabà sắp xếp quần áo một cái, nói: “Ngụy gia cô nương nghe tin này từ đâuthế? Một tiểu thư khuê các mà lại đi nghe ngóng những chuyện như vậy, có được không?”

“Cho dù có phải là khuê nữ hay không, thì việc hóng chuyện của ngườikhác là thói quen không tốt đẹp gì. Nhưng những gì Di Phương nói lạikhông phải là chuyện phiếm nghe được, Di Phương còn biết người con gáiđó rõ ràng đã yêu Hàn Nguyệt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưbăng, mong Hàn Nguyệt chủ động rời mắt khỏi Linh Nhi, và dành toàn bộ sự quan tâm cho cô ta cơ. Nam cung phu nhân, sao đột nhiên con mắt nhìnngười của phu nhân lại kém đi như thế, chọn một cô gái chẳng ra sao vềlàm vợ cháu trai mình?”

Sắc mặt Nam cung phu nhân biến đổi, mấy lần muốn mở miệng định nói,nhưng Ngụy Di Phương mồm mép, nói lại nhanh, cho tới tận khi nàng nóixong, bà mới có cơ hội chen vào.

“Ngụy gia cô nương sao lại ăn nói cay nghiệt như thế? Cháu không hiểu tình hình bên trong, chỉ dựa vào mấy lời đồn đại rồi suy diễn lungtung, thực sự uổng công thầy dạy dỗ.”

“Thế ư?” Ngụy Di Phương chẳng để tâm. “Từ nhỏ Di Phương đã rời nhà đi học nghệ, việc dạy dỗ không nghiêm cũng là bình thường. Nhưng khôngbiết nghĩa nữ chỉ muốn nhanh chóng tìm cách cướp chồng người kia của Nam cung phu nhân, được dạy dỗ như vậy có ổn không?”

Thang Chi Yết đột nhiên quay người lại, ánh mắt sắc lẹm: “Cô nương cố tình tới đây, là muốn nhằm vào Chi Yết phải không?”

Ánh mắt Nguỵ Di Phương phóng tới, cười tươi nói: “Bị ngươi đoán trúng rồi.”

Thang Chi Yết cười nhạt, “Vậy thì, cho dù những tin tức mà cô nươngnghe được thật quá hoang đường, Thang Chi Yết khuyên cô nương đừng quáđánh giá cao bạn mình. Đối với Thu thành chủ, Thang Chi Yết không dámvọng tưởng.”

“Đánh giá quá cao bạn mình?” Ngụy Di Phương nhắc lại mấy từ ấy vớigiọng điệu hết sức thú vị, “Thang Chi Yết cô nương, bổn cô nương chưatừng nghe ngóng tin tức lung tung.”

Ngập ngừng một lát, cố ý nói chậm lại. “Hôm nay, cuộc nói chuyện củacô nương và Thu Hàn Nguyệt ở chỗ rẽ hành lang, bổn cô nương ngồi trongphòng mé gần đấy, đã nghe rất rõ. Những gì mắt bổn cô nương đấy nhìnthấy, chẳng giống như cô nương nói: Cô nương không vọng tưởng tới Thuthành chủ.”

Sắc mặt Thang Chi Yết xám như tro.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.