Ngày mà Thu Hàn Nguyệt về phủ, đã là ngày thứ tám kể từ hôm Nam cung phu nhân tới thăm.
Làn da sạm đen, hai má gầy hóp lại, tất cả đều minh chứng cho nhữngvất vả cực nhọc gần đây của thành chủ đại nhân, vừa vào cửa phủ, NamTrung ra đón còn chưa kịp bẩm báo, hắn đã hỏi trước: “Thời gian ta vắngnhà, Linh Nhi vẫn khỏe chứ?”
“Phu nhân rất khỏe, thành chủ…”
“Những đồ bổ hằng ngày có ăn đủ không?” Mặc dù cực độc trong ngườiLinh Nhi đã hết, nhưng những chỗ mà độc dược lan đến, tim phổi bịthương, cần phải được chăm sóc chu đáo. Thẩm thẩm đã dặn dò kĩ như vậy.Mặc dù Bách Diêu cũng đã tìm cho nàng đủ mọi thần dược linh đan khắpnhân gian mang về, nhưng hắn là em rể cũng không thể để mặc anh vợ lohết mọi chuyện được.
“Lão nô hằng ngày đều hỏi nha đầu Minh Thúy, ngày nào phu nhân cũng ăn rất ngon miệng. Thành chủ…”
“Giờ nàng ở đâu?”
“Minh Thúy đã đóng cho phu nhân một cái xích đu. Lúc này có lẽ phunhân đang chơi xích đu trong rừng liễu ở hậu hoa viên. Thành chủ…”
Thu Hàn Nguyệt vội vàng cất bước đi về phía hậu hoa viên.
Nam Trung chạy theo phía sau, thấy thành chủ chẳng bao lâu đã biếnmất trong góc rẽ của hành lang, hậu viện là nơi y không tiện vào, đànhthôi. Nhưng, trong lòng không ngớt kêu khổ. Nam cung phu nhân vốn đangbất mãn với phu nhân, giờ chẳng phải thêm phiền phức ư?
Mặt trời dần lặn về phía Tây, rừng liễu xanh xanh, ánh mặt trời điểmtừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910238/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.