“Linh Nhi thế nào rồi?”
Trên con đường rộng thênh thang trở về kinh thành, việc Thu Minh Hạongồi cùng xe, Thu Hàn Nguyệt một vạn lần không muốn, bất lực cái là đốiphương giữ tiểu hồ ly ngốc nghếch trong tay, mềm mỏng cũng không trả màcứng rắn cướp lại thì sợ làm tổn thương tới nàng, chỉ còn cách duy nhấtlà không để đối phương rời khỏi tầm mắt mình một gang tấc nào cả, nhưthế hắn mới có thể yên tâm. Nhưng đi được quá nửa hành trình, hai ngườivốn đang nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên ánh mắt trở nên nặng nề hơn.
Là Linh Nhi. Cả nửa ngày trời, bọn họ phải chịu đựng bao nhiêu khổsở, xe kiệu cũng xóc lên xóc xuống, mà tiểu nha đầu này vẫn không kêumột tiếng kháng nghị, ngủ say quá lâu quá sâu. Thu Hàn Nguyệt ngậm nướcphun lên mũi nàng, vẫn không thấy tỉnh. Thời gian cứ thế trôi đi, khôngnhững không có chuyển biến tích cực, Thu Minh Hạo thậm chí còn cảm thấycơ thể nhỏ bé trên đầu gối mình chẳng còn phập phồng thở nữa, không kìmđược kinh ngạc hỏi.
“… Giao nàng cho ta!” Hai tay thành chủ đại nhân giơ ra.
Lần này, Thu Minh Hạo ngoan ngoãn giao Linh Nhi.
Đón lấy cơ thể mềm mại, thử xem hơi thở, thử nhịp tim đập, trái tim Thu Hàn Nguyệt thắt lại.
Mê hương dược của Mạnh Tịch Xuân mặc dù dược lực mạnh, nhưng nếu ngay cả Ngụy Di Phương cũng đã có thể tỉnh lại rồi, Linh Nhi sao lại chưatỉnh? Hồi mới gặp nhau lần đầu ở núi Phi Hồ, vì để tiện mang nàng theo,hắn cũng dùng thuốc an thần cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910221/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.