Trên con đường rộng thênh thang trở về kinh thành, việc Thu Minh Hạongồi cùng xe, Thu Hàn Nguyệt một vạn lần không muốn, bất lực cái là đốiphương giữ tiểu hồ ly ngốc nghếch trong tay, mềm mỏng cũng không trả màcứng rắn cướp lại thì sợ làm tổn thương tới nàng, chỉ còn cách duy nhấtlà không để đối phương rời khỏi tầm mắt mình một gang tấc nào cả, nhưthế hắn mới có thể yên tâm. Nhưng đi được quá nửa hành trình, hai ngườivốn đang nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên ánh mắt trở nên nặng nề hơn.
Là Linh Nhi. Cả nửa ngày trời, bọn họ phải chịu đựng bao nhiêu khổsở, xe kiệu cũng xóc lên xóc xuống, mà tiểu nha đầu này vẫn không kêumột tiếng kháng nghị, ngủ say quá lâu quá sâu. Thu Hàn Nguyệt ngậm nướcphun lên mũi nàng, vẫn không thấy tỉnh. Thời gian cứ thế trôi đi, khôngnhững không có chuyển biến tích cực, Thu Minh Hạo thậm chí còn cảm thấycơ thể nhỏ bé trên đầu gối mình chẳng còn phập phồng thở nữa, không kìmđược kinh ngạc hỏi.
“… Giao nàng cho ta!” Hai tay thành chủ đại nhân giơ ra.
Lần này, Thu Minh Hạo ngoan ngoãn giao Linh Nhi.
Đón lấy cơ thể mềm mại, thử xem hơi thở, thử nhịp tim đập, trái tim Thu Hàn Nguyệt thắt lại.
Mê hương dược của Mạnh Tịch Xuân mặc dù dược lực mạnh, nhưng nếu ngay cả Ngụy Di Phương cũng đã có thể tỉnh lại rồi, Linh Nhi sao lại chưatỉnh? Hồi mới gặp nhau lần đầu ở núi Phi Hồ, vì để tiện mang nàng theo,hắn cũng dùng thuốc an thần cho nàng, chưa tới nửa ngày đã tỉnh… thểchất của tiểu nha đầu không giống người thường, có thể công lực của Ngụy Di Phương thâm hậu nên tỉnh sớm hơn nàng vài canh giờ, nhưng không thểlâu như vậy vẫn chưa tỉnh chứ… Huống hồ, thể trạng nàng lúc này rất yếu, giống như đã bị ai đó đánh trọng thương…
“Tứ sư huynh, dù huynh nhìn nhận việc này thế nào, sau này đối xử với Tịch Xuân thế nào, Mạch Tịch Xuân mãi mãi kính huynh như huynh trưởng.Nếu có một ngày, huynh thấy không thể không giết Tịch Xuân, Tịch Xuânchẳng than vãn nửa lời, chỉ có cách ngồi đợi chết! Nhưng Tứ sư huynh,Tịch Xuân thừa nhận từ đầu tới cuối Tịch Xuân đều vì nghĩ cho Tứ sưhuynh mà như thế, Tịch Xuân vì hồ yêu mà nhà tan cửa nát, mẫu thân đaubuồn tới chết, đệ muội còn nhỏ tuổi đã mồ côi, Tịch Xuân thực sự khôngmuốn Tứ sư huynh đi vào vết xe đổ của cha đệ! Vì vậy, cho dù có ngàyphải chết dưới kiếm của Tứ sư huynh, đệ cũng cam lòng!”
Cho dù có ngày phải chết dưới kiếm của Tứ sư huynh, đệ cũng cam lòng…
Đây là những lời xót xa mà Mạch Tịch Xuân đứng hét theo xe hắn.
Mạch Tịch Xuân lẽ ra phải là người hiểu hắn, đã nói là cho y ba cơhội, chẳng qua là vì nể tấm tình huynh đệ bao năm nay, hay vì sẽ chẳngbao giờ còn gặp lại nhau nữa, còn y luôn miệng nói có ngày sẽ chết dướikiếm hắn.
“Mạch Tịch Xuân…” Hai mắt hắn nóng rực, rít qua kẽ răng thốt lên cái tên này.
Mạch Tịch Xuân nói như thế, là bởi vì y chắc chắn rằng Linh Nhi sẽ,sẽ… chết! Y quen với Tuyệt Tâm đạo trưởng, nên tiếp tay cho tên đạotrưởng đó, đã cho thứ gì vào trong mê hương dược, khiến Linh Nhi…
“… Ngài có cách nào mời thẩm nương và Quan Vân tới không? Ngay lập tức, ngay bây giờ!”
“… Sao?” Thu Minh Hạo đang chăm chú nhìn Linh Nhi đang nằm cuộn tròntrong chiếc chăn gấm, bị câu hỏi đó của hắn làm cho sửng sốt.
“Mời thẩm nương hoặc Quan Vân, mời ai đến cũng được! Mau, mau, mau!”
“Họ đang đều trong quá trình bế quan…”
“Ta hiểu, nhưng họ phải tới, nếu không, Linh Nhi… Linh Nhi…” Linh Nhi sẽ thế nào? Sẽ thế nào? Sớm biết… sớm biết lấy tiểu nha đầu về khiếnhắn thế này, hắn thà lấy bất kỳ người con gái nào, giống như… như ngườicon gái trong ảo ảnh còn hơn, đối phương qua đời, hắn chỉ buồn bã mấyngày, nhưng cuộc sống sẽ trở lại bình thường, qua một hai năm, lại táitục với người khác, cuộc sống lại bình thường, mỗi lúc nhớ lại người vợđã mất sẽ thở dài thườn thượt, rồi sau đó theo dòng suy tư mà mỉm cười…Hắn vĩnh viễn không cần phải nếm trải mùi vị của sự đau khổ cùng cực tới thế này, vĩnh viễn không cần phải nếm trải sự giày vò thế này, tim gannhư bốc cháy thế này!
“Họ cần phải tới! Cần phải tới! Cần phải tới…”
Thu Minh Hạo bị hắn làm cho kinh hãi, nghệt ra hỏi: “Khi hai vị đó bế quan, người duy nhất có khả năng liên lạc với họ, e rằng chỉ có phụhoàng thôi, nhưng chẳng phải chúng ta đang vào cung kiến giá phụ hoàngđây ư?”
“Mau, thúc ngựa đi mau! Qua dịch trạm đổi xe ngựa,, đi ngày đi đêmquay về kinh thành cho kịp, mau!” Thu Hàn Nguyệt đẩy hé cửa kiệu, hướngra phía ngoài hét lớn, giọng vang dội.
Thu Minh Hạo là đích tôn của tộc trưởng Vu tộc, Thu Hàn Nguyệt từnglà người được tộc trưởng Vu tộc hết lòng yêu quý, trên cổ hai người đềuđeo vòng gia tăng thuật lực của Vu tộc do tộc trưởng ban, chiếc vòng này sẽ bảo vệ cho người đeo nó không bị các thế lực không phải là người xâm hại.
Nay, cả hai đều tháo chiếc vòng trên cổ đeo vào hai tay của Linh Nhi, bảo vệ linh hồn yếu ớt của nàng. Thị vệ, phu xe bên ngoài ra sức thúcngựa, cả hai rung lắc điên cuồng. Thường có câu nói “Quỷ sợ người ác”,hai người đàn ông cao lớn trừng mắt há miệng, chính là muốn quỷ sai thấy mà run sợ, không dám lại gần xe của họ.
Như vậy, ba ngày ba đêm liền, đổi sang mấy con khoái mã năm trăm dặm, đổi mấy lần xe ngựa, thì đến thành Triệu Ấp.
“Linh Nhi, đến rồi, nhất định phải cố gắng, được không?” Nguyệt ca ca cầu xin nàng đấy, nhất định phải cố gắng trụ vững, nàng đi rồi, Nguyệtca ca phải làm sao? Linh Nhi, Nguyệt ca ca cầu xin nàng…
Miệng lẩm bẩm, lòng cầu khẩn, cuối cùng cũng gặp được đương kim thiên tử Long Duệ đế.
Trong điện Thái Dương, Long Duệ đế nghe tin đường đệ vào cung, vừakinh ngạc, vừa vui mừng, lập tức truyền tới cung Cư An, tẩm cung củamình để kiến giá, từng hao tâm tổn trí để nghĩ ra những lời trêu đùakhông làm tổn hại tới đối phương hòng dùng khi hai bên gặp mặt nhằm giúp không khí bớt xa lạ căng thẳng, nhưng không bao giờ có thể ngờ rằng,đường đệ xuất hiện lúc này, hoàn toàn không còn chút phong thái phonglưu nào của mĩ thiếu niên năm xưa.
“Hàn Nguyệt, đệ đây là…” Long mục đảo mắt nhìn người đàn ông nhếchnhác râu ria lởm chởm, hai mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bù trước mắt, sau đó ánh mắt lại hướng về phía con trai đang đi vào của mình. “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sinh ra trong danh gia hoàng tộc, đối với những chuyện tinh quái thần kỳ họ sớm gặp nhiều thành quen. Long Duệ đế khi hay tin con hồ ly trắng được Thu Hàn Nguyệt lấy từ trong tay áo ra kia chính là thành chủ phunhân do mình ban hôn gả vào phủ thành chủ, thì ung dung gật đầu, “Thếnày cũng tốt, sau này hậu nhân của Hàn Nguyệt sẽ giống trẫm, mang trongmình một nửa dòng máu của dị tộc.”
Cho tới khi Thu Hàn Nguyệt kể lại tình hình của thê tử cho Long Duệđế rõ, thiên tử không tránh khỏi kinh ngạc, “… Linh Nhi có thể kiên trìđược bảy ngày nữa không?
“Bảy ngày?” Thu Minh Hạo hơi cao giọng, “Tại sao phải bảy ngày? Hơi thở của Linh Nhi yếu tới mức không cảm nhận được nữa rồi…”
Ánh mắt Long Duệ hướng về phía con trai, nói: “Mỗi lần những thànhviên đứng đầu Vu tộc bế quan, ít thì nửa năm, nhiều thì tám tháng, không phải việc liên quan tới sự tồn vong của Vu tộc hay sự sống chết củathân tộc thì quyết không ra. Mà nếu để một trong hai việc này xảy ra,thì sẽ đốt “Thông hương chúc”[1]. Chỉ có loại nến này mới có thể xuyênqua được thiên quan thạch bích trên thánh địa của Vu tộc, nhưng ít nhấtphải bảy ngày mới tới nơi.”
[1. Thông hương chúc: Nến mùi hành.]
“Thế này thì còn gọi gì là “Thông hương chúc”? Sự tồn vong của Vutộc, sự sinh tử của thân tộc, nếu thật sự có chuyện lớn như vậy xảy ra,thì trong bảy ngày này chẳng đã…”
“Hạo Nhi không được gây sự.” Lương hoàng hậu đứng bên im lặng nghehồi lâu, nghe ái tử nói năng hàm hồ, phượng nhan khẽ cau lại: “Tổ mẫucủa con vẫn là thủ lĩnh của cả Vu giới, khả năng nhìn nhận và tấm lòngcủa người là thứ con có thể nghi ngờ sao? Phùng thất vi khảm, ngộ thấtvi kiếp, ý của tổ mẫu là muốn chúng ta không phải hễ gặp chuyện gì cũngtìm cách dựa dẫm thần thuật hay ngoại lực, đâu đến lượt con ăn nói hàmhồ thế? Chỉ có điều… Hàn Nguyệt, đệ có hiểu không?”
“Đã đốt rồi.” Lương Hoàng hậu chỉ chỉ vào chúc đài vừa lập sau lưngmình, đôi mắt phượng hiền từ nhìn khuôn mặt anh tuấn tiều tụy, dịu giọng nói: “Hàn Nguyệt, đệ phải kiên trì trước tiên, thì nàng ấy mới quađược. Mau đi chải đầu rửa mặt, rồi vào phòng bên nghỉ một lát đi.”
“Đa tạ hoàng hậu, thần cáo lui.” Khi hắn đứng dậy, cơ thể to lớnloạng choạng, suýt nữa thì ngã, nhưng hai chân lập tức trụ vững, rồichầm chậm lui ra.
Lương hoàng hậu nhìn theo bóng lưng hắn, rồi buồn bã thở dài, “Hoàngthượng, thần thiếp đã thử kiểm tra hơi thở ở mũi của tiểu hồ ly, đúng là yếu tới không nhận ra nữa, không thể có cách nào khác sao?”
“Có.” Long Duệ đế trầm giọng: “Nhưng phải xem Hàn Nguyệt có thể làm được không.”
“Đây là Vu minh phù, cầm nó trong lòng, hai tai đệ có thể nghe đượctiếng Minh ngữ (minh ở đây là nơi u ám tăm tối, ý chỉ địa ngục),hai mắt đệ có thể thấy được Minh sai (sứ giả hay còn gọi là quỷ địa ngục).Trong bảy ngày này, hễ vào ban đêm, đệ không được rời tiểu hồ ly dù chỉnửa bước. Nếu gặp Minh sứ tới đệ cần dùng tất cả các cách mà đệ có thểdùng để bảo vệ giữ gìn thứ đệ muốn giữ. Chuyện này, người khác khônggiúp được đệ nhiều, bởi vì trên thế giới này không ai muốn giữ nàng lạimột cách bức thiết như đệ. Bây giờ, trong căn phòng này, chính là chiếntrường của một mình đệ.”
Khi Lương hoàng hậu giao một lá bùa màu đỏ ra và dặn dò hắn, khóemiệng nở nụ cười cổ vũ, sau khi quay người đi, sắc mặt lo âu lại hiệnra. Chuyện này, đối với bất kỳ phàm nhân nào cũng khó như kiến muốn rung cây, bảo sao người ta không lo lắng cho được? Bảy đêm kể từ hôm nay,đêm nào cũng là một cửa ải khó khăn, hai người họ phải hóa nguy thành an thế nào đây?
Đêm đầu tiên và đêm thứ hai, cả hai đêm đều trôi qua rất bình lặng.
Hai ngày này, Thu Hàn Nguyệt chỉ nghỉ ngơi một lát vào buổi trưa,những khi ấy hắn ôm Linh Nhi trước ngực, dùng cả vòng Vu tộc của hoàngthượng và hoàng hậu để bảo vệ cho Linh Nhi.
Đêm thứ ba, màn đêm vừa sập xuống, hắn đã thấy tim mình đập thìnhthịch, mí mắt nặng trĩu. Khi đêm càng lúc càng về khuya, nhịp tim cũngbình thường trở lại, mí mắt không còn nặng nề nữa, hắn rút thanh kiếm ởthắt lưng ra, ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong lòng, đứng thẳng người lên,khuôn mặt căng thẳng, hai mắt trừng trừng.
Beng, beng, beng. Qua giờ tí, tiếng kẻng báo canh vang lên, không gian tĩnh lặng, vạn vật im lìm.
Xoạch, xoạch, xoạch. Tiếng xích sắt tới gần.
Xoạt, xoạt, xoạt. Tiếng bước chân áp sát.
“Nghe rõ có tử phách, lang thang hai giới, không biết nơi về, đương khuyên đương cáo!”
“Trên đường có vong hồn, lưu luyến dương thế, lang thang nơi này, ở trọ nơi đây!”
Những lời lẽ này, bay bay theo gió, lúc hư lúc thực, lúc liên tục lúc ngắt quãng, chẳng biết xuất phát từ đâu, chẳng biết đi đâu về đâu. Ngay sau đó, tất cả đèn lồng trong cung đều lóe sáng nhảy nhót, rồi, haithân hình cao lớn tiến lại gần, một đen một trắng, mang theo gió lạnhtới thấu xương.
“Phách lạc ở đâu? Du hồn ở đâu? Mau đến mau đến, nên về phải về, kiếp này không lưu luyến, kiếp sau đang chờ!”
Hai quỷ sai mỗi người vươn một cánh tay, ngón tay dài năm tấc, móng tay dài nửa thước, chọc thẳng vào ngực Thu Hàn Nguyệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]