Thu Hàn Nguyệt vội vã đi đến trước tiên. Cô nàng nằm trên giường, corúm lại trong chiếc chăn tơ, khuôn mặt trắng bệch, cái miệng nhỏ vẫnthút thít, phát ra những âm thanh yếu ớt.
“Linh Nhi!”
“Ca ca!” Cơ thể nhỏ bé nhoài về phía hắn, yếu ớt cầu khẩn: “… Đau… đau quá…. Linh Nhi rất đau… Ca ca… cứu Linh Nhi…”
“Đau ở đâu? Ở đâu? Ở chỗ nào, Linh Nhi của ta…” Thu Hàn Nguyệt khôngkìm được nỗi xót xa trong lòng, bàn tay to lớn bắt đầu sờ khắp ngươiLinh Nhi để kiểm tra, tìm ra chỗ bị thương, miệng hét: “Minh Thúy, vừarồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Nô tì cũng không biết… Tiểu chủ nhân hôm nay nhảy từ trên cây xuốngbị ngã, thế là bắt đầu khóc, bắt đầu kêu đau, nhưng cái cây đó chỉ caobằng nô tì thôi, tiểu chủ nhân lại ngồi ở cành thấp, thực sự không thểngã bị thương chỗ nào được.” Minh Thúy vừa lo vừa sợ, cũng bắt đầu thútthít.
“Ca ca… đừng giận Minh Thúy tỷ tỷ…” Linh Nhi thở gấp, giống như muốn cầu xin thay Minh Thúy.
“Được, nàng hết đau ta sẽ không giận… Linh Nhi!” Khi hắn định thầnnhìn kĩ, phát hiện ra khuôn mặt nhỏ bé của nàng đã chuyển sang màu xanh, trái tim hắn như bị nỗi sợ hãi túm chặt, run lên bần bật. “Nói choNguyệt ca ca nghe, chỗ nào khó chịu? Chỗ nào khiến nàng đau?”
“Đau… đau quá… Không biết…” Linh thể thuần khiết trẻ con như bị mộtbàn tay nặng trình trịch đè lên, càng ngày càng chặt, càng ngày càngnặng, Linh Nhi trẻ con tính tình đơn thuần, không biết cách kể lể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910180/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.