Thiên linh linh địa linh linh, thần linh đi qua đi lại đừng hiểnlinh, sát sinh không phải ý của ta, muốn trách thì trách… “Tiểu PhiPhi.”
Kính Phi rụt cổ lại, lau lau đôi tay đầy dầu mỡ vào tạp dề, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng toét miệng cười, ngẩng đầu nhìn chủ nhân đang nhàn nhã đi tới:
“Thành chủ.”
“Gà sắp chín chưa?”
“Sắp rồi ạ.”
“Tiều hồ ly đến chưa?”
“…Có lẽ hôm nay… không ở nhà chăng?”
“Tiểu Phi Phi?”
Giọng chủ nhân đã bắt đầu cao lên, khiến lông mao trên người Kính Phi dựng hết cả lên, vội vàng đáp lại: “Vâng vâng vâng, thành chủ, tiểuđồng sẽ đi nướng gà thật thơm, để mùi hương bay đi khắp sông cùng núi,bay mười vạn tám trăm dặm, cho dù tiểu hồ ly của thành chủ có ở hangcùng ngõ tận nào, cũng sẽ ngoan ngoãn chạy đến trước mặt thành chủ…” đợi chết.
Biết điều đấy. Thu Hàn Nguyệt tạm thời thấy rất hài lòng. “Có đượcTiểu Phi Phi tận tâm tận lực như thế này, thì việc tiểu hồ ly của taquay lại l có hy vọng rồi, tốt lắm!”
Kính Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm được nửa hơi, đã nghe thành chủđại nhân nhà hắn tuôn một tràng: “Tiểu hồ ly không quay lại, tay củaTiểu Phi Phi không thể dừng, tiểu hồ ly à, người không thể hại Tiểu PhiPhi của ta vất vả quá mức như thế chứ.”
“…” Tiểu hồ ly, vì chúng sinh trong núi này, vì Kính Phi đã từng cómột ý nghĩ nhân từ với ngươi, hãy mau mau chạy tới trước mặt thành chủđại nhân của ta mà hiến thân đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910138/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.