*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dừng trước bia mộ của Hác Thế Kiệt, Trác Thạc đặt bó hoa cúc trắng xuống rồi lấy khăn ra lau di ảnh cho anh.
" Em và con ra thăm anh đây. Anh có nhớ hai mẹ con em không?"
Giọt nước mắt của Trác Thạc Hy lăn xuống
" Thế Kiệt! Em xin lỗi anh, anh đừng giận em được không? Hãy tha thứ cho em, tại em mà gia đình hạnh phúc của chúng ta thành ra thế này"
Trác Thạc Hy oà khóc như đứa trẻ, mỗi giây mỗi phút cô đều nhớ đến Hác Thế Kiệt. Cô rất giận bản thân mình vì đã không cho anh cơ hội. Là chính tay cô đã cắt đứt tình cảm của bọn họ. Là chính tay cô đã làm cho tiểu Vỹ không có ba.
"Mẹ ơi đừng khóc"
Tiểu Vỹ lau nước mắt cho cô.
Trác Thạc Hy ôm lấy tiểu Vỹ. Tại cô nên tiểu Vỹ không có một cái ôm của ba, là tại cô nên mới vừa một tháng tuổi đã mồ côi ba.
" Tiểu Vỹ! Con có thấy ba rất đẹp trai không? Ba con là một người tuy lạnh lùng nhưng rất ấm áp. Tuy ba mẹ không có nhiều thời gian hạnh phúc bên nhau, nhưng lúc nào bên cạnh ba con mẹ đều rất hạnh phúc."
Đúng vậy. Tuy thời gian cả hai chung sống với nhau chỉ có mấy tháng nhưng Trác Thạc Hy rất hạnh phúc. Cô nhớ lại thời gian cô và anh đi trăng mật bên Hàn Quốc, anh đã nắm tay cô chơi trượt tuyết và còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-cua-hac-tong/834449/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.