*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giây phút đứa bé cất tiếng khóc chào đời là lúc Hác Thế Kiệt rơi giọt nước mắt, giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Trác Thạc Hy vì không còn sức mà ngất luôn trong cái ôm của Hác Thế Kiệt.
Hác Thế Kiệt nhìn đứa bé thật lâu, anh sợ sau khi rời khỏi cánh cửa này thì sẽ không còn nhìn thấy hai mẹ con Trác Thạc Hy nữa.
Hác Thế Kiệt đặt nụ hôn lên trán Trác Thạc Hy và đứa bé rồi rời đi. Còn cô thì được chuyển lên phòng vip của bệnh viện Trác gia.
Trác Thạc Hy hai tiếng sau thì đã tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh thì không thấy Hác Thế Kiệt đâu. Anh lại bỏ đi rồi sao? Hay tại cô nhớ anh quá nên sinh ra ảo giác mà thôi?.
Ông bà Hác đứng nhìn đứa cháu nội của mình mà không dám bể. Ông bà luôn cảm thấy có lỗi với Trác Thạc Hy và ông bà Trác.
" Ba mẹ" cô thều thào nói
" Tỉnh rồi sao? Con thấy trong người thế nào?" ông bà Hác hỏi
" Con khỏe rồi ạ" cô mỉm cười
Ông bà Trác thấy Trác Thạc Hy đã tỉnh thì liền bế cậu bé lại cho cô. Ông Trác rất không vui khi đứa bé đường nét nào cũng giống Hác Thế Kiệt.
Bà Trác đặt câu nào trong vòng tay của Trác Thạc Hy, cậu bây giờ đã ngủ say.
Trác Thạc Hy nhìn con của mình mà nước mắt lăn dài. Tại sao lại giống anh như vậy? Dù nhìn thế nào cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-cua-hac-tong/834446/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.