" Tôi xin phép anh chị cho tôi đón Thạc Hy về Trác gia. Tôi không thể để cho con bé chịu tổn thương nữa "ông Trác nói
" Được. Tôi xin lỗi. Cũng một phần là lỗi của chúng tôi " ông bà Hác cúi đầu
" Tôi không trách anh chị. Không có ba mẹ nào muốn con mình như vậy."
Trác Thạc Hy nước mắt chảy ướt gối. Vậy là cô phải về Trác gia sao? Tại sao lúc cô nói thì dễ dàng nhưng đến khi thực hiện thì lại đau lòng thế này.
Trác Thạc Hy mỗi lần nhớ đến Hác Thế Kiệt là trái tim của cô đau nhói lên. Cô rất yêu anh, yêu đến quên cả bản thân.
Trác Thạc Hy nhìn ra cánh cửa phòng thì thấy gương mặt của Hác Thế Kiệt đang nhìn cô qua ô kính. Trác Thạc Hy quay mặt sang chỗ khác bật khóc.
Hác Thế Kiệt đứng nhìn Trác Thạc Hy một lúc rồi bỏ đi. Anh phải đi tìm người đã hãm hại anh và cô thành ra thế này.
Hác Thế Kiệt đi đến chung cư của Trương Tiểu Du. Vừa nhìn thấy anh thì vệ sĩ đã mở cửa cho anh đi vào.
Trương Tiểu Du lo sợ ngồi bó gối ở sofa. Có khi nãy định trốn đi nhưng không được vì Hác Thế Kiệt đã bảo người canh giữ còn khóa cửa lại.
Nhưng Trương Tiểu Du tin Hác Thế Kiệt không nhẫn tâm giết chết cô. Cô tin tình yêu của anh dành cho cô vẫn còn đó.
Hác Thế Kiệt đi vào trên người hừng hực lửa giận. Anh đi nhanh lại bóp cổ Trương Tiểu Du đè xuống sofa.
"Trương Tiểu Du " anh nghiến răng ken
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-cua-hac-tong/834441/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.