Trác Thạc Hy kiềm chế giọt nước mắt. Cô không thể yếu đuối trước mặt người khác được, đặc biệt là Trương Tiểu Du.
" Cô muốn nói gì thì nói đi "
Trương Tiểu Du cười nhạt đứng dậy nhìn Trác Thạc Hy. Cô thật lòng rất muốn giết chết Trác Thạc Hy và đứa bé trong bụng nhưng cô không thể ngu ngốc được. Trác Thạc Hy là bảo bối của Trác gia, nếu cô ta bị gì thì Trác gia chắc chắn sẽ không cho cô được yên.
Trương Tiểu Du mấy ngày nay đã suy nghĩ, tính kế rất nhiều. Đây là cách cuối cùng mà cô suy nghĩ ra.
"Thật ra em và anh Thế Kiệt đã qua lại với nhau. Anh ấy không muốn làm tổn thương chị nên mới không nói. Nhưng trong tim anh ấy chỉ có em, đối với chị chỉ là thương hại mà thôi."
Trác Thạc Hy nghe Trường Tiểu Du nói mà không kiềm được cảm xúc. Qua lại với nhau? Thương hại sao?
" Tại sao tôi phải tin lời cô nói"
" Chị xem, anh ấy thương em như thế nào? Mua nhà, mua xe, cho việc làm. Nếu bây giờ em muốn thì anh ấy sẽ đến ngay"
" Chị Thạc Hy à, chị buông tha cho anh Thế Kiệt được không? Em bây giờ chỉ còn anh ấy, anh ấy là nguồn sống của em. Chị ly hôn với anh ấy được không? Chị còn Trác gia nhưng em không còn gì cả."
Trương Tiểu Du xuống nước năn nỉ Trác Thạc Hy. Chỉ cần có được Hác Thế Kiệt dù bắt cô làm gì cũng được.
Trương Tiểu Du năm đó khi đi du học đã dặn lòng sẽ về làm Hạc thiếu phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-cua-hac-tong/834436/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.