Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe của Hiên Viên Liệt, tâm trạng của Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn chẳng tốt lên tí nào. Biểu cảm trên gương mặt của cô cũng khiến Hiên Viên Liệt lo lắng theo. Hắn quan tâm mà hỏi: "Tuyết, em thật sự không sao chứ?"
"Em không sao." Tư Đồ Lăng Tuyết thở dài lắc đầu : "Chỉ là em nghĩ, thật không ngờ đám người đó vì muốn giết em mà sẵn sàng dùng một quả bom có thể hại chết đến hơn một nghìn mạng người vô tội. Dù em tàn nhẫn độc ác, cũng không mất nhân tính đến như vậy."
"Những kẻ vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, thế giới này có rất nhiều. Em là hắc đạo đế vương, loại chuyện này cần phải quen dần đi." Hiên Viên Liệt cài dây an toàn, bắt đầu chạy xe.
"Em hiểu." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Rồi, như nhớ ra điều gì, cô quay sang hỏi Hiên Viên Liệt: "Làm sao mà anh lại chạy đến đây?"
"Có người báo cho anh là ở đây cài bom." Hiên Viên Liệt trả lời.
"Là ai? Tiểu Điệp sao?" Tư Đồ Lăng Tuyết tiếp tục truy vấn.
"Không phải Tiểu Điệp. Là một tin nhắn nặc danh." Hiên Viên Liệt tiếp tục trả lời.
"Tin nhắn nặc danh?" Tư Đồ Lăng Tuyết nhận được một câu trả lời ngoài ý muốn.
"Đúng vậy. Đây này." Hiên Viên Liệt đưa điện thoại cho Tư Đồ Lăng Tuyết.
Cô đem tin nhắn xem đi xem lại một lượt. Xong xuôi lại đem điện thoại bỏ vào túi xách của mình.
Tư Đồ Lăng Tuyết nói với Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hac-dao-cua-tong-tai-tan-khoc/1890267/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.