Trước ánh mắt dò hỏi của mọi người, Tiêu Nhi cau mày rồi khẽ gật đầu. Dường như phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Hoắc Kiến Phong lập tức nhớ đến cái đêm Tiêu Nhi nghe điện thoại của Ôn Thanh Tuấn xong, tay chân cô lạnh ngắt. Hồng Nhung cố gắng kìm nén, trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Cái quái gì vậy? Phần Trại của chúng ta và STAR là đối thủ một mất một còn. Vậy thiếu chủ với cô Nhi còn có thể ở bên nhau không?” Bạch Bách Hợp vội kéo cô ta lại, ra hiệu cô ta im lặng. Con người của Lục Thiên Bảo quay tít một vòng, phấn khích xoa tay: “Nói như vậy, bây giờ chị dâu là nữ thái tử của tập đoàn STAR rồi! Ngầu quá! Kiến Phong, cậu ôm được đại gia rồi đấy!” Hoắc Kiến Phong lạnh lùng liếc anh ấy một cái và không nói gì cả. Chia phòng xong, mọi người về phòng của mình để nghỉ ngơi. Trong phòng ngủ chính, kể sơ qua cho Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên về quá trình nhận người thân. Cô chậm rãi thở ra: “Xin lỗi, ngay từ ban đầu không nói cho hai người biết.” Hoắc Kiến Phong lắc đầu, ấm áp nói: "Không sao cả, cho dù ông ta là ai thì cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Vân Thiên nằm trên bệ cửa sổ nhìn xuống, không quay đầu lại mà nói: “Bố nói nghe đơn giản quá. Có thể nói STAR và Phấn Trại đều đã sẵn sàng để chiến đấu. Nếu không trước đó bọn họ đã không sử dụng thủ đoạn hạ độc Tiêu Nhi nhìn Hoắc Kiến Phong, khỏe môi nở ra một nụ cười: “Không sao, mami sẽ nghĩ cách hòa giải. Hoắc Kiến Phong đưa tay ra kéo cô lại ngồi lên đùi mình, hờ hững nói: “Không cần thiết. Bọn họ muốn phá thế nào là chuyện của bọn họ, anh chỉ mong chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây và gia đình ba người chúng ta sống một cuộc sống đơn giản như chúng ta đã nói trước đó. “Sao vậy được?” Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhi có hơi tức giận: “Dù sao bọn họ cũng là huyết thống ruột thịt của chúng ta. Hơn nữa, dù là Phần Trại hay Ngôi sao thì phát triển được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, cứ tiếp tục để họ tranh đấu thì e rằng hai bên đều sẽ chịu thiệt” “Vậy thì đã sao?” Hoắc Kiến Phong nắm chặt bàn tay của Tiêu Nhi trong lòng bàn tay to lớn của mình: “Ai trong bọn họ cũng đều nghĩ sự nghiệp của mình rất ghê gớm, vậy cứ để bọn họ tự quản lý là được. Tiêu Nhi nhìn vào mắt của anh và phì cười: “Anh đang giận dỗi đó à? Yên tâm đi, em sẽ xử lý thật tốt.” Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong hơi trầm xuống, miễn cưỡng nói: “Em thấy vui là được.” Trong phòng sách. Kent đặt máy tính trước mặt Tống Anh Hoa: “Ông chủ, đây là thông tin đầy đủ của những người vừa rồi. Anh Lục Thiên Bảo là vua độc dược của nước Mễ, là bạn từ thuở nhỏ của cậu chủ. Cô Lucy là tùy tùng của cậu chủ Vân Thiên và ba cô gái còn lại đều đến từ Phấn Trại. Tôi đã liên lạc với Lâm Tương, cậu chủ đúng là thiếu chủ của Phần Trại, là cháu trai ruột của bà cụ. Bà cụ có ý để cho cậu chủ hoặc cậu nhỏ nhỏ trở thành quốc vương kế nhiệm Phấn Trại Tống Anh Hoa tựa vào chiếc ghế xoay rộng rãi, nhìn phần giới thiệu tự động phát trên màn hình, ánh mắt ông ta lạnh như băng: “Hừ, muốn dòng máu của nhà họ Tổng thay bà ta phục vụ cho Phấn Trại, nằm mơ đi!” Sáng sớm ngày hôm sau. Trong nhà hàng trang trí theo phong cách Trung Quốc, Tống Anh Hoa đích thân chỉ đạo người giúp việc bưng bữa sáng truyền thống của nước Z lên bàn. Bánh bao, bánh bao xíu mại tôm, cháo hải sâm, mì tương đen, bún xào, cơm chiên và hoành thánh... Được bày đầy ắp một bàn. “Không biết mọi người thích ăn gì nên tôi chuẩn bị mỗi thứ một ít. Nào, mọi người đừng khách sáo, cầm đũa cầm đũa đi!” Thức ăn đã sẵn sàng, Tổng Anh Hoa nhiệt tình kêu gọi mọi người, tự tay múc một chén hoành thánh tôm tươi còn nóng hổi cho Vân Thiên: “Đây là đầu bếp mà cả đêm ông gọi đến. Thử xem có phải vị cháu thích không?” “Cảm ơn.” Vân Thiên lịch sự nhận lấy, cuối cùng lại nói thêm: “Cháu có thể tự múc, ông cứ tự nhiên đi.” Khách sáo, hời hợt nhưng vẫn khiến người ta không thể xoi mói được. Đúng thật là một đứa trẻ thông minh và xảo quyệt. Tổng Anh Hoa không hề cảm thấy bị xúc phạm mà ngược lại càng nhìn càng thấy thích: “Được, cháu ngoan ngoãn ăn đi, ông cũng sẽ tự ăn." Vân Thiên không đáp lại mà cúi đầu cắn miếng sandwich trong tay. Tống Anh Hoa thấy vậy thì gương mặt mới vui vẻ quay lại gọi mọi người: "Mọi người đừng khách sáo, ăn nhiều vào. Có cần gì thì cứ nói với tôi, hãy xem đây như nhà của mình vậy” “Vâng ạ, bác trai yên tâm. Trong miệng Lục Thiên Bảo còn hai cái bánh bao, anh ấy cười lơ mơ: “Đều là người nhà cả, chúng ta cứ thoải mái đi!" Mấy ngày qua đi vội khiến anh ấy mệt sắp chết. Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ăn thỏa thích. Nhóm người Hồng Nhung chỉ mỉm cười khách sáo, không có nói gì. Nơi này là đại bản doanh của STAR, ngồi trên bàn còn là sếp lớn của Ngôi sao. Họ là người của Phấn Trại, sao có thể ăn ngon ngủ yên được? Tống Anh Hoa thản nhiên nhìn phản ứng của bọn họ, nhiệt tình gắp bánh bao thịt cua và bánh bao nhân tâm cho Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong: “Ăn nhiều vào.” Đợi đến khi nhóm người Hồng Nhung đặt chén đũa xuống, ông ta lập tức dặn dò Kent: “Cậu đưa các vị khách ra ngoài dạo và xem cách bài trí cảnh vật của chúng ta. “Tất nhiên, nếu mọi người muốn xem phòng thí nghiệm cũng được. Có cần gì thì cứ trực tiếp nói với Kent là được. Ông ta nhìn đám người Hồng Nhung và nở một nụ cười dịu dàng nho nhã. “Có thể tham quan phòng thí nghiệm sao?” Lục Thiên Bảo bằng thấy hứng thú. Mặc dù anh ấy được gọi là vua độc dược của nước Mễ nhưng so với tập đoàn y dược đa quốc gia như STAR thì hoàn toàn như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn. “Tất nhiên, miễn là mọi người thấy thích Tống Anh Hoa vui vẻ nói. Ông ta hất cằm về phía Kent, Kent lập tức cung kính làm động tác xin mời: “Xin mời các vị khách quý” Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi húp cháo, im lặng trao đổi ánh mắt. Chuyện lạ xảy ra chắc chắn là có ý đồ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]