Chương trước
Chương sau
Vân Thiên đọc nhanh như gió, qua một lát đã xem hết tin nhắn, tức giận nói: "Cho nên ông đổi mẹ tôi để lấy giải dược, còn đẩy hết trách nhiệm lên người mẹ tôi sao?" "Không phải, tất nhiên không phải, bố rất xin lỗi con. Bố hứa với con bố nhất định sẽ bảo vệ tốt mẹ con. Con cứ yên tâm, bố nhất định sẽ mang mẹ con trở về. Nếu như bố có thể đổi được giải được thì bố cũng đã không để mẹ con đi rồi."
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong cứng lại, trong mắt có vài tia tự trách. "Hừ! Tôi không phải là mẹ tôi, tôi không tin bộ dạng này của ông đâu." Vân Thiên hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn qua Lucy: "Em lập tức điều tra tập đoàn Ngôi Sao, đụng tới Phấn Trại thì thôi, đẳng này lại dám đụng tới mẹ tôi." "Vâng." Lucy nói
Cô ấy mở ra máy tính trên cánh tay. Một lát sau, màn hình hiện ra bản giới thiệu đầy đủ về tập đoàn Ngôi Sao, bao gồm cả những thông tin cần lên Darknet mới có thể tra được.
Vân Thiên đọc rất nhanh, vẻ tức giận trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu dần dần bình tĩnh lại, lông mày lại nhăn lại: "Một nơi còn phức tạp hơn cả Phấn Trại sao. Haiz, mẹ thật sự quá ưu tú, thật khiến người ta không an tâm mà. Rất muốn bắt mẹ về rồi giấu đi."
Lucy cười yếu ớt, khuyên anh trai mình: "Không sao, về sau anh và bố cùng một chỗ lo lắng cho mẹ mà, nhất định sẽ tốt hơn." "Ông ta sao?" Vân Thiên ngạo kiều mà nhíu mày lại, nhìn về phía Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong hiểu ý liền hiện ra vẻ mặt thành thật: "Con cho bố một cơ hội, để bố cùng một chỗ với con đi tìm mẹ con có được không?"
Hai mắt Vân Thiên xoay vòng vòng "Được rồi, tôi thấy ông thành thật như vậy, tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội nữa, đi thôi."
Nhìn xem bóng lưng đứa nhỏ này, khỏe miệng Hoắc Kiến Phong cong lên một chút.
Phòng thí nghiệm.
Lục Thiên Bảo và Lan Tô Tuyền cẩn thận từng li từng tỉ lấy ra thuốc giải, đề vào thêm các chất xúc tác rồi bỏ vào hộp thôi hóa.
Bọn họ trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trong lòng vừa chờ mong vừa lo lắng, ngồi chờ đợi kết quả.
Lam Hằng đi vào nói nhỏ hai câu bên tại Lan Tô Tuyền. "Anh Lục, làm phiền anh tiếp tục quan sát ở đây, tôi đi ra ngoài một lát rồi trở về ngay." Lan Tô Tuyền gật đầu về phía Lục Thiên Bảo rồi quay người theo Lam Hằng đi ra ngoài.
Lục Thiên Bảo nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, hào phóng nói: "Không có việc gì, không cần lo lắng, đã có tôi ở đây rồi. "
Bên ngoài phòng thí nghiệm, Dương Liễu dẫn theo một đám người nhà họ Bạch, khí thế rất hung hăng đứng trước cửa.
Vừa nhìn thấy Lan Tô Tuyền, cô lập tức kêu gào: "Lan cô cô, cô cô nghi ngờ tôi là hung thủ liền nhất tôi vào nhà tù, lại bắt tôi ở trong phòng không cho ra ngoài. Bây giờ thiếu chủ đã mang thuốc giải về, sự thật đã được phơi bày rõ ràng, cô cô có phải là nên giải thích cho tôi hay không?" Lan Tô Tuyền đứng vững trước mặt cô ta, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Ngay từ đầu tôi đã biết cô không phải là hung thủ cho nên tôi làm những điều này cũng không được coi là trừng phạt, cô không nên hiểu lầm." "Tôi không phải là hung thủ mà cô cô không cho tôi ra khỏi phòng, phải người điều tra đủ thứ với tôi sao? Lan cô cô đang ỷ vào bản thân là trưởng bối liền có thể muốn làm gì là làm hay sao?" Dương Liễu kêu gào, mặt tràn đầy vẻ khiêu khích nói tiếp: "Cô cô có muốn chờ bà chủ tỉnh lại rồi hai chúng ta đến trước mặt bà chủ ba mặt một lời hay không?"
Lan Tô Tuyền nhãn lại lông mày, thản nhiên nói: "Rốt cuộc cô muốn điều gì?"
Dương Liễu phách lối hất cắm lên: "Nói xin lỗi, cô cô ở trước mặt mọi người nói xin lỗi tôi." "Hỗn láo!" Lam Hằng quát lớn: "Cô tưởng rằng cô cô hiền hậu liền muốn làm gì thì làm sao?" "Cô cô phạm sai lầm trước, tôi đã có lý có chứng cứ." Dương Liễu không tỏ ra yếu thế: "Như thế nào, hai người muốn lấy thế đè người phải không?"
Lam Hằng lại muốn mở miệng nhưng Lan Tô Tuyền đưa tay ngăn lại.
Lan Tô Tuyền nhìn xem Dương Liễu, khỏe miệng mang theo nụ cười: "Tôi chưa từng nghi ngờ cô, nhưng vì phải ngăn ngừa miệng của mọi người nên tôi mới cho người kiểm tra cô. Cô mang nhiều người rầm rộ tới đây kiếm chuyện là muốn để tất cả mọi người biết tôi điều tra ra được thứ gì sao? Cô không mang số thuốc kia tới hại bà chủ nhưng mà cô cầm để làm gì, trong lòng cô không có chút tự hiểu lấy sao?"
Dương Liễu nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô rõ ràng co rụt lại, nhưng mà vì đang trước mặt nhiều người, cô vẫn rất mạnh miệng nói: "Làm gì? Cô cô đừng thay đổi chủ đề, bây giờ tôi đang nói chuyện cô cô vu khống tôi hại bà chủ, tôi muốn một cái giải thích. Cô cô nói đi, hôm nay lời xin lỗi này rốt cuộc cô cô có nói hay không?" "Không nói."
Hai chữ rất ngắn ngủi, nhưng nói rất khí phách.
Lan Tô Tuyền trừng mắt nhìn Dương Liễu, khi cô định nói thêm thì sau lưng truyền đến âm thanh "Đùng" thật vang dội.
Phòng thí nghiệm nổ tung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.