Chương trước
Chương sau
Trong phòng khách nhà họ Hoắc.
Đêm khuya thanh vàng, một vầng trăng tròn trên bầu trời, ảnh trắng lạnh lùng trong trẻo giống thư phủ thêm cho vạn vật một tấm lụa mỏng màu bạc vậy, mờ mịt mà yên bình. Trên sân thượng, bà cụ Hoặc ngồi ở trên ghế mây có phủ thêm tấm nệm êm, bà nhìn xem hai bóng lưng kia đang đứng dựa lan can, những vết nhăn nheo trên mặt bà đều trở thành một đóa hoa. "Nhìn một chút xem, quá tốt đi chứ!" Bà hướng về dì Mẫn nháy mất mấy cái, dì Mẫn cười khanh khách gật đầu: "Đúng vậy, bà chủ nên yên tâm vấn đề này rồi nhỉ. Cậu ba và mợ ba cũng rất hạnh phúc đẩy, hơn nữa trong lòng vẫn rất nhờ ngài, nhớ cái nhà này "Đó là tất nhiên." Bà cụ Hoặc lấy ngón tay đẩy đẩy cặp kính mắt, kiêu ngạo nói: "Tôi tự tay nuôi đứa bé đó lớn lên, tự tay chọn cháu dâu, làm sao có thể không tốt chứ?"
Di Mẫn bật cười ra tiếng: "Vâng vâng vâng, cũng là công lao của bà chủ. Tôi xem như hiểu rõ, con người đa số đều giống như một gốc cây nha, tuổi càng lớn, da mặt thì càng dày thêm. Bà cụ Hoặc cười, bỗng dưng nói: "Bà dám chê cười tôi sao?" "Không dám không dám." Di Mẫn mim mỗi nin cười, liên tiếp lui về phía sau.
Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi cùng quay đầu, liền thấy hai bà cụ đang cười đùa. "Bà nội, dì Mẫn, hai người đang nói cái gì đó, vui vẻ như vậy?" Tiêu Nhi vứt xuống Hoắc Kiến Phong, trở lại bên cạnh bàn. Hoắc Kiến Phong xoay người, dựa vào lan can yên lặng nhìn xem mọi người. "Đương nhiên là nói hai đứa nha." Dì Mẫn cười híp mắt nói tiếp: "Bà chủ nói bây giờ trong nhà đã có hai thắng chất trai nhưng mà lại không có một đứa chất gái nào. Mợ ba, trong lòng bà chủ đang nóng nảy điều này, mợ và cậu ba phải răng cố gắng một chút " Tiêu Nhi ngơ ngẩn, khuôn mặt liền đỏ lên. Cô đây là mang đá đập lên chân của mình sao?
Hoắc Kiến Phong nhịn không được nhếch miệng lên, vừa muốn mở miệng liền nghe thấy tiếng bước chân có vẻ rất vội vã vang lên. "Bà nội, bà nội, mọi người đang ở đâu?" Hoắc Tuấn Nghĩa người chưa tới, âm thanh đã tới trước. "Con nghe nói Phong đã trở về rồi sao?"
Bà cụ Hoắc cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái con khỉ này, gần đây tiến bộ không ít, nhưng mà cái tính cách gào to hô hào này vẫn không đổi được. "Cháu trai tự mình nuôi, ngậm nước mắt cũng phải cưng chiều phải không?” Dì Mẫn hé miệng cười khẽ, xoay người đi tiếp Hoắc Tuấn Nghĩa: "Cậu hai, bên này."
Bà cụ Hoắc bị nghẹn lại, Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.
Bây giờ ở trong cái nhà này, người duy nhất dám măng qua mắng lại với bà nội cũng chỉ có Di Mẫn, dù sao bà ấy cũng đã làm bạn rất nhiều năm với bà nội. "Bich bich bich..."
Hoắc Tuấn Nghĩa một đường chạy tới, ánh mắt lại chỉ là lướt sơ qua một cái trên người Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi liền quay đầu tìm kiếm khắp nơi. "Vân Thiên đâu? Vân Thiên cục cưng của tôi đâu rồi? Các người không phải đi đón thắng bé sao? Người đâu?" "Tháng bé không có trở về, còn chơi ở lâu đài cổ trong Phần Trại." Hoắc Kiến Phong thản nhiên nói. "Trời mẹ, lừa đảo, hại anh mày chạy nhanh như vậy!" Hoặc Tuấn Nghĩa trong nháy mất như một quả cầu da bị xì hơi, đặt mông ngồi phịch ở trên cái ghế bên cạnh bà cụ Hoặc: "Em có biết đêm nay anh có bao nhiêu người đẹp không hả?"
Bà cụ Hoặc tất một cái đập vào trên đầu của anh ta "Người đẹp này, này thì người đẹp, chỉ biết có người đẹp thôi. Nói cháu tìm đứa cháu dâu cho bà thì tìm không thấy, bảo cháu đến công ty cũng không đi, cháu nói xem rốt cuộc gần đây cháu đã làm cái gì?" "Ui da!" Hoặc Tuấn Nghĩa bị đau, kêu thảm một tiếng, cũng không dám trốn, rụt cổ lại nói lầm bầm: "Công ty kia là do cháu không muốn đi sao? Anh cả mới đến nhậm chức đốt ba cái đống lửa, ai cũng biết trước kia cháu là đi theo Vân Thiên bảo bối, thì cũng đồng nghĩa với việc đi theo Phong rồi, cháu mà đến công ty thì không phải thêm phiên phức cho anh ta sao? Lại nói, bây giờ mọi thứ đều tự thân anh ta đi làm, cũng không thèm để ý đến mấy cái người lòng dạ hẹp hỏi kia nữa, công ty đã được quản lý tốt hơn, châu làm một ông sếp ngồi chơi không tốt sao?"
Bà cụ Hoặc hận không thể rèn khối sắt này thành thép được, nguýt anh ta một cái. "Bà thấy cháu chính là lười thì có!" Hoặc Tuấn Nghĩa phông má, ngượng ngùng nói sang chuyện khác: "Nói đến cũng là kỳ quái, Phong, vốn là cái công ty dưới tên em đó thế mà anh cả lại không động vào. Anh ta chọn mấy người quản lý chuyên nghiệp để trong coi, giống như là không có ý định để bọn họ sát nhập vào Hoặc thị vậy. À đúng, còn có Vân Hạo, anh cả đăng ký cho nó chương trình học quản lý, để cho nó vừa học hành bài bản lại, vừa thực tập ở công ty. Bây giờ nhìn vào cũng ra dáng là một người đàng hoàng rồi."
Tiêu Nhi lông mày hơi nhíu lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong cũng đang quay đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, anh lập tức hiểu ý tứ của cô. "Như một người đàng hoàng nhưng mà cũng không phải là người đàng hoàng"
Hoặc Kiến Phong mở miệng, bầu không khí trên sân thượng lập tức liền lạnh xuống. "Em có ý gì?" Hoắc Tuấn Nghĩa kinh ngạc nói. Ảnh mát Bà cụ Hoặc và Dì Mẫn cũng đồng thời rơi vào trên thân Hoắc Kiến Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.