Hoắc Kiến Phong an ủi: "Yên tâm, sẽ không có việc gì. Trước đó hai chân tôi tế liệt, nhiều năm cũng đi lại không tốt, cũng nhờ cô ấy châm cứu cho. Khơi thông mạch máu ngăn chặn mà thôi, đối với cô ấy mà nói thì không phải việc gì khó, coi như có gì cũng sẽ không để tình trạng của bà nội kém hơn được " Một tiếng "bà nội" này rất thuận lòng của Phương Thảo. Cô miễn cưỡng gật đầu, hạ giọng nói: "Thiếu chủ, tôi không tin tưởng cô ấy, nhưng tôi tin tưởng ngài. Ngài là cháu trai ruột mà bà chủ khổ sở tìm về, ngài sẽ không hại bà chủ." Hoắc Kiến Phong gật đầu, dùng ánh mắt trấn an cô: "Yên tâm, bà nội là người nhà duy nhất của tôi trên đời này, tôi sẽ không để cho bà nội có chuyện gì." Phương Thảo hơi bình tĩnh lại, quay đầu đã nhìn thấy đầu ngón tay Tiêu Nhi nằm một cây ngân châm dài bằng bàn tay, trong lòng cô lại nổi lên cơn sợ hãi. Ngân châm dưới ánh đèn chiếu rọi, hiện ra ánh sáng lạnh lùng. Tiêu Nhi cổ tay nhẹ chuyển, ngân châm liền muốn rơi xuống đỉnh đầu bà cụ. "Phanh!" Một tiếng vang trầm, cửa phòng ngủ bị phá tan, Dương Liễu mang người khí thế hung hăng xông vào. "Dừng tay!" Cô hét lớn một tiếng, trừng mắt nhìn Tiêu Nhi: "Cô đây là muốn hại chết bà chủ của chúng tôi sao?" Tay Tiêu Nhi dừng lại trên không, trầm tĩnh nói: "Cô lại ngăn cản tôi thi châm, mới thật là hại bà cụ đó." Hình dạng Dương Liễu giống đàn ông, kèm theo mấy phần khí thế hào hùng, bây giờ lại hung tợn nhìn chăm chăm Tiêu Nhi, cắn răng nói: "Cô bớt nói chuyện giật gân ở chỗ này, tôi nhìn là cô... Có ý muốn mưu hại bà chủ của chúng tôi thì có." Trong giọng nói của cô hơi ngập ngừng, ánh mắt rất có ám chỉ đảo qua Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong khuôn mặt lạnh lùng, một cố ý lạnh bức người tản ra trong phòng: "Cô có biết là sau khi bà chủ hôn mê, cô ấy với tôi mới cùng nhau đến đây không? Cho hỏi cô ấy làm thế nào để hạ độc bà chủ ở một nơi chưa bao giờ đi qua, khi đang ở mấy trăm ki-lô-mét bên ngoài?" Dương Liễu cứng đờ, nhưng chợt liền khôi phục lại như thường, kêu gào "Không phải cô ta chính là anh, nếu không thì là con của hai người. Dù sao thì từ lúc các người tới, bà chủ của chúng tôi mới xảy ra chuyện. Hừ, nhất định là các người nhìn bà chủ muốn cho anh ly hôn với cô ta, rồi kết hôn với Lan cô CÔ, anh không khuyên nổi ý nghĩ của bà chủ liền âm thầm hạ độc bà chủ." "Làm càn!" Hoắc Kiến Phong hé mở môi mỏng, hai chữ ngắn ngủn cuốn lấy khí thể sét đánh lôi đình. Tiêu Nhi liền giật mình, nhưng một giây sau cô liền khẽ cười: "Tôi còn tưởng rằng cô thực sự là quan tâm tới bà chủ của các cô, không nghĩ tới lại là "nói một đẳng làm một nẻo", tới gây xích mích chia rẽ. Ai, đáng tiếc, tôi và anh Phong nhiều lần sống chết với nhau đã sớm là hai người nhưng chung một mạng rồi, chút trò lừa bịp này của cô thì vẫn là tỉnh lại đi thôi!" Một tiếng kêu "anh Phong"kia cực kỳ tự nhiên, Hoắc Kiến Phong nhìn về phía Tiêu Nhi, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều hiện rõ ra tình cảm lưu luyến. Không đếm xỉa gì tới cô ta, hai vợ chồng tự nhiên bộc lộ ăn ý, giống như cả tấn thức ăn cho chó đổ ập nên xuống tới vậy. Tính chất tổn thương không lớn nhưng tính chất vũ nhục cực mạnh Dương Liễu tức giận cần răng nói: "Họ Tiêu, cô đừng có mà đắc ý, tóm lại hôm nay cô... "Dương Liễu!" Thanh âm lăng lệ đột ngột vang lên, Dương Liễu còn chưa kịp nói xong thì im bặt dừng lại, cô quay đầu, sắc mặt không khỏi thay đổi: "Lan, Lan cô Cô?" Ngay tại cửa, Lan Tô Tuyền đang mang theo bốn nữ vệ sĩ dáng người cường tráng chậm rãi đi vào, ánh mắt của cô ta rất nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra ý lạnh. Không đợi cô ta mở miệng, hai cái bảo tiêu đã nhanh chóng tiến lên, một trái một phải kẹp chặt cánh tay Dương Liễu, "Làm gì, các người làm gì?" Dương Liễu dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực của cô ta căn bản không phải đối thủ của bảo tiêu đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhanh hai tay liền bị bắt chéo sau lưng, bị khống chế. Cô ta ngẩng đầu, tức giận nhìn chằm chằm Lan Tô Tuyền: "Cô cô rốt cuộc là muốn làm gì?" Những người khác cũng tràn đầy nghi hoặc: "Cô cô, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Lan cô cô đứng ở bên giường, hơi gật gật đầu với Tiêu Nhi và Hoặc Kiến Phong, rồi mới giải thích với đám người. "Chúng tôi đã tra được người hạ độc bà chủ, chính là Dương Liễu." "Cái gì?" Đám người kinh ngạc. Mấy người vừa rồi đi theo dương liễu xông vào, vô ý thức lùi về sau một bước. Dương Liễu tức giận nhìn bọn họ, lại nhìn về phía Lan Tô Tuyền: "Cô cô, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung. Tôi sinh là người Phấn Trại, chết là quỷ Phần Trại. Làm sao tôi có thể hại bà chủ được chứ, tôi có lý do gì hại bà chủ đâu? Chứng cứ, cô có chứng cứ không?" Bởi vì bị hai nữ vệ sĩ giữ lại, cô ta sức giãy dụa, trên cổ nổi lên gần xanh, nước mắt tuôn trào kêu gào. "Tất nhiên tôi dám dẫn người bắt cô thì chắc chắn tôi nằm giữ chứng cứ." Lan cô cô mặt không biểu tình, bình tĩnh nói: "Kết quả thử máu của bà chủ đã có, trong cơ thể bà chủ chứa một loại thành phần PT09 phối hợp độc tố, mà ba thành phần trọng yếu bên trong loại độc này gần đây chỉ có cô lấy ra từ nhà kho." Dương Liễu sắc mặt trắng bệch, tràn đầy vẻ hoảng sợ nói: "Không không, cô nói bậy, không có khả năng, tôi không có hại bà chủ. Cô cô, cô cô, cô đừng bị hai người bạn họ lừa gạt. Bà chủ là sinh bệnh, tại sao có thể là trúng độc chứ? Cái gì PT09, là bọn họ nói cho cô sao? Cổ cô, đây chính là âm mưu của bọn họ để chia rẽ chúng ta!" Lan Tô Tuyền không có trả lời cô ta, hướng về phía vệ sĩ khoát khoát tay: "Dẫn đi, giam lại." Gọn gàng mà linh hoạt, không có bất kỳ chần chừ. "Lan cô cô, cô bị bọn chúng lừa..." Mãi đến khi bị kéo ra ngoài rất xa, đám người vẫn có thể nghe được tiếng Dương Liễu tức giận gào thét như cũ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]