Chương trước
Chương sau
Hoắc Kiến Phong không có trực tiếp trả lời cô ta, mà quay đầu nhìn về phía Lan cô cô; "Lan cô cô, tôi muốn phụ trách chuyện tìm hung thủ, không biết cô có thể cho tôi quyền hạn hệ thống theo dõi toàn bộ lâu đài cổ hay không?" "Không có vấn đề." Lan Tôi
Tuyền không chút suy nghĩ liền sảng khoái đồng ý, lúc này có ra lệnh: “Hồng Nhung, Bách Hợp, hai người đi theo thiếu chủ, thiếu chủ có cần quyền hạn hay nhân lực vật lực gì thì đều phải toàn lực ủng hộ." "Vâng." Hồng Nhung đáp ứng vang dội, cô liếc mắt khiêu khích
Dương Liễu.
Bạch Bách Hợp gật đầu, lòng hơi buông lỏng.
Có Lan có cô toàn lực ủng hộ, những người khác cũng không dám lỗ mãng, nhao nhao “tan tác như chim muông".
Hoắc Kiến Phong về đến phòng.
Anh đóng cửa phòng, ngồi dựa vào ghế sa lon, thở ra một hơi chậm rãi nói: "Anh có cảm giác những chuyện phát sinh gần đây quá kỳ lạ, một vòng rồi lại một vòng, giống như cố ý không cho chúng ta thời gian thở vậy."
Tiêu Nhi nhịp tay đều đều vỗ nhẹ sau lưng Vân Thiên, trầm giọng nói: "Em cũng có cảm giác này, giống như có một chiếc lồng vô hình đã sớm bao vây lại chúng ta, tiếp đó có người cầm cây lông chim không ngừng chơi đùa chúng ta vậy." "Cho nên mình mới nói, mặc kệ điều gì, cậu trước tiên tiếp nhận danh hiệu vua của Phấn Trại đi đã. Nắm quyền lực trong tay chúng ta tốt hơn để nó rơi vào trong tay người khác chứ."
Lục Thiên Bảo không cam lòng, phàn nàn nói: "Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ quyền lực rơi vào tay người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia."
Hoắc Kiến Phong nhíu mày. "Cậu nghiên cứu thật kỹ chất độc đi."
Vân Thiên miễn cưỡng mở mắt ra: "Nghiên cứu thật kỹ cô gái đẹp tuyệt trần sao."
Đám người thấy Vân Thiên tỉnh lại, đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp lấy liền cười lên.
Bên ngoài ồn ào như thế, đoán chừng cậu bé cũng là lo lắng cho Hoắc Kiến Phong, làm sao có thể ngủ được? Chỉ là cậu bé không muốn để cho người ta nhìn ra cậu bé đang lo lắng thôi.
Lục Thiên Bảo thấy hai bố con hiếm thấy cùng ý nghĩ, lại muốn mừng thay cho bọn họ, lại nhịn không được thay mình ủy khuất: "Cục cưng, lời này của cháu sai rồi! Cháu cũng đừng có xem thường chú chứ, ưa thích phụ nữ là bản tính của chủ, nhưng nghiên cứu độc dược lại là cuộc sống của chủ."
Anh nhìn chung quanh một chút, xác định trong phòng chỉ có bốn người bọn họ, lại thêm đứng tại góc tường giống như đứng máy Lucy, hạ giọng nói: "Tôi hoài nghi bà cụ trúng độc đến từ cái viện này, nhưng không phải đơn thuần một đóa hoa hoặc một dược thảo nào đó, mà là hợp thành độc tố.
Tiêu Nhi con mắt sáng lên: "Anh có căn cứ gì không?"
Liên quan tới nguồn gốc độc tố, cô cũng phán đoán được từ phạm vị bên trong lâu đài cổ. Phương
Thảo cũng đã nói qua, bà cụ sinh hoạt tuân theo quy luật, người có thể tiếp xúc gần bà cụ cũng không nhiều. Cẩn thận như vậy còn có thể bị hạ độc mà tất cả mọi người đều không hay biết, có thể thấy loại độc này vô cùng bí mật. "À... O..."
Lục Thiên Bảo nhìn qua Tiêu Nhi, lại nhìn qua Hoắc Kiến Phong, chần chờ một lát rồi mới nói: "Kỳ thực, kỳ thực trước đó đoàn đội chúng ta có thể trùng hợp nghiên cứu qua chất độc này. Mặc dù không thể xác định chính là độc của bà cụ đang dính, nhưng mà căn cứ vào triệu chứng đến xem là thì rất giống nhau. Nếu như tôi không có đoán sai, bên trong máu của bà cụ hẳn là có thể xét nghiệm ra một loại thành phần gọi là PT09, loại thành phần này cũng không có ở trong máu của người bình thường." "Nếu như có thể xác định có loại thành phần này, vậy các người có phải liền có biện pháp giải độc hay không?" Tiêu Nhi mừng rỡ. "Đại khái là có thể, nhưng trên cơ bản không có khả năng." Lục Thiên Bảo dừng một chút, giải thích: "Tôi mới vừa nói qua, độc mà bà cụ dinh phải có thể chất độc được dung hợp, người hạ độc chắc chắn đã tăng thêm sở trường độc vật của mình để tăng thêm độ khó, mà không phải dùng một loại độc tố đơn thuần đã xuất hiện trên thị trường như vậy."
Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong nhìn nhau, trong lòng trầm xuống.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Nhi chậm rãi nói: "Dù sao máu đã được đưa đi xét nghiệm, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả, đến lúc đó liền biết." "Ừ, chỉ cần có thể xác định có thành phần này, tôi có thể cung cấp cách điều chế, nói không chừng có thể tìm được manh mối gì."
Như vậy điểm đột phá duy nhất cũng chỉ có thể chờ kết quả xét nghiệm máu đi ra.
Hoắc Kiến Phong nhìn trời bên ngoài đã sáng lên, đứng dậy nói: "Tất nhiên tạm thời không có biện pháp gì thì cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tiêu Nhi, em và Vân Thiên nghỉ ngơi đi, anh mang Thiên Bảo ra ngoài đi loanh quanh, nhìn xem anh ta có thể tìm tới manh mối gì hay không. Thuận tiện anh đi tìm hiểu hệ thống theo dõi nơi này..." "Con cũng đi." Hoắc Kiến Phong còn chưa dứt lời, Vân Thiên liền ở bên cạnh Tiêu Nhi đứng "vụt" lên nói: "Bố, ông dẫn chủ Thiên Bảo ra ngoài đi, tôi đi xem giám sát, Lucy thì lưu lại với mẹ."
Một câu nói liền phân công rõ ràng tất cả mọi người, toàn thân đều tản ra phong độ bá khí.
Tiêu Nhi mặt mũi cong lên, trong lòng tản ra một dòng nước ẩm: "Để Lucy lưu lại, con có thể sao?" "Đương nhiên." Vân Thiên kiêu ngạo mà hất cắm lên: "Bây giờ đối với hoàn cảnh nơi này con đã nằm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa bên ngoài không phải còn có hai người chị xinh đẹp sao?"
Cậu nháy mắt mấy cái, trên mặt tràn đầy vẻ chắc chắn.
Tiêu Nhi biết hai người bọn họ cũng là lo lắng cho cô, chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Vậy được, vậy các người cẩn thận một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.