Chương trước
Chương sau
Mẫu Đơn quay sang một bên, không nhịn được ngoái đầu khen ngợi: “Thiếu chủ nhỏ thật sự rất dễ thương, quả thật rất xứng đáng là dòng máu cao quý của nhà họ Phí chúng ta."
Nói xong không đợi mọi người phản ứng, bà ấy liền vội vàng rời đi.
Lucy nhìn theo bóng lưng của bà ấy, khẽ thở dài: “Phụ nữ ở Phấn Trại thực sự rất xinh đẹp nhưng mắt của họ đều mù cả à? Không nhìn ra được thực lực của chủ nhân xuất sắc hơn người sao, sao lại có thể so sánh với một đứa trẻ bình thường chứ? Có điều là người nhà họ Phí đối với chúng ta quả là lễ độ hơn nhiều so với người nhà họ Bạch.”
Vân Thiên liếc mắt lạnh lùng nhìn cô ấy.
Con mắt sắc lạnh như dao lướt qua Lucy trong nháy mắt, trầm giọng nói: “Khiêm tốn chút đi.”
Được sự cho phép của dì Mẫu Đơn, cả ba người bước vào tòa nhà một cách thoải mái. Lần này không cần đến phòng tài liệu, họ có thể từ từ quan sát từng phòng một.
Vân Thiên nhìn xung quanh khắp các phòng, liền nói với Bạch Tiểu Liên: “Có thể làm phiền cô giới thiệu qua cho chúng tôi một chút được không?” “Tất nhiên là được rồi!” Bạch Tiểu Liên nhếch môi cười. “Phía bên này của tầng một đều là phòng thí nghiệm, bên này là...
Ba người vừa nói vừa đi theo dọc hành lang, giọng nói của Bạch Tiểu Liên vang vọng khắp cả hành lang.
Bệnh viện Số 3 thành phố, phòng bệnh quan sát trường hợp khẩn cấp.
Tiêu Nhi và Hồng Liệt đã chứng kiến những trường hợp vì tác dụng phụ của vắc-xin mà phải nằm trên giường bệnh, trong số đó có người trở nên gầy yếu, có người bị họ mãi không dứt, có người thì gặp triệu chứng nhẹ hơn như sắc mặt nhợt nhạt, gắng gượng thì cũng có thể hoạt động...
Bác sĩ Hồ trầm giọng nói: "Có quá nhiều người nên chúng tôi chỉ có thể chia ra chữa trị cho họ tùy theo triệu chứng bệnh. Hai ngày nay, tình trạng bọn họ đã ổn định hơn, không có tình huống nào chuyển biến xấu đi. Chỉ là không thể kê được đơn thuốc phù hợp, tốc độ điều trị có chút chậm. Hơn nữa...
Ông nói đến đây chợt ngừng lại, quan sát xung quanh một lượt, đưa Tiêu Nhi và Hồng Liệt đến một chỗ không có người, lúc này mới nói tiếp: “Độc tố đã ngấm vào máu, qua một thời gian nữa sẽ rất khó loại bỏ. Hơn nữa loại thuốc này sẽ làm tổn thương nghiêm trọng hệ thống miễn dịch của họ, chỉ sợ rằng nó sẽ để lại di chứng. Đương nhiên thì đây là kết quả tồi tệ nhất.”
Tiêu Nhi và Hồng Liệt đưa mắt nhìn nhau, trái tim họ chợt chùng xuống.
Vừa quay đầu lại, bọn họ liền nhìn thấy tất cả người nhà bệnh nhân đang lần lượt từ phòng bệnh đi ra, đi về phía bọn họ đang đứng, khiến lối đi dần dần bị đông nghẹt. “Cậu là người phụ trách TN, là vương tử nước ngoài, nhất định cậu có thể chữa khỏi cho con trai tôi, đúng không?”
Trong đám đông, một người phụ nữ lớn tuổi mở miệng nói chuyện, nhìn Hồng Liệt với ánh mắt như thiêu đốt. Ánh mắt của những người khác cũng nhìn vào Hồng Liệt, so với lúc trước thì thái độ của họ có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt họ trở nên tràn đầy hy vọng.
Hồng Liệt bày tỏ cảm giác hối lỗi, chân thành cúi đầu trước mọi người: “Thưa các vị, tôi có thể đảm bảo với mọi người rằng, tại nạn vắc-xin hoàn toàn không phải do công ty chúng tôi gây ra, chúng tôi sẽ không tự làm những việc hạ thấp uy tín của mình như vậy. Thế nhưng tất nhiên là sự việc đã xảy ra, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, cho dù là việc điều trị bây giờ hay là việc phục hồi sau này, TN chúng tôi sẽ chịu mọi phí tổn. Xin mọi người hãy kiên nhẫn và cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ vụ việc này, cho mọi người một câu trả lời hài lòng nhất.”
Mọi người ai cũng đều nửa tin nửa ngờ, nhưng không có ai thực sự làm khó anh. “Được, chúng tôi sẽ tin tưởng các người thêm lần nữa, tuy nhiên có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể đổi được sức khỏe cho người nhà chúng tôi. Mong các người nói được làm được, đừng để bọn họ phải chịu đựng đau đớn vì di chứng nữa."
Hồng Liệt nghiêm nghị cúi đầu một lần nữa: “Mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình giúp cho bọn họ có thể hồi phục. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và hiểu cho.”
Một đoàn người ra khỏi bệnh viện, lúc này trời đã quá trưa.
Dưới ánh nắng mặt trời bỏng rát như thiêu đốt, Hồng Liệt hơi nheo mắt lại, sự u ám trong lòng càng thêm trầm trọng: “Tiêu Nhi, về chuyện thuốc trị vắc-xin sợ là đã làm phiền cô, khiến cô nhọc lòng rồi, cô cũng biết rằng về phương diện này, tôi không quá hiểu biết."
Tiêu Nhi gật đầu: “Cứ yên tâm đi! Chuyện thuốc trị vắc-xin cứ giao cho tôi. Cậu hãy cứ phối hợp với cảnh sát để điều ra cho thật tốt, xem rốt cuộc là ai đứng đẳng sau ngáng đường chúng ta. Tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện này đến rất bất ngờ, nói không chừng là bọn chúng vẫn còn kế hoạch dự phòng.
Hồng Liệt cau mày, nói: “Tôi cũng có cảm giác như vậy. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, có quá nhiều điểm kỳ lạ ở một vài chỗ, thậm chí chúng ta không tìm ra được manh mối nào về người đã làm ra chuyện này.” “Ừm, anh đừng quá nhọc lòng vì chuyện này, chúng ta có nhiều người trợ giúp như vậy, nhất định sẽ sớm tìm được ra cách giải quyết thôi.” Tiêu Nhi vỗ vỗ vai anh, vừa an ủi anh vừa nháy mắt với Tiểu Thất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.