Chương trước
Chương sau
Cửa sắt dày nặng mở ra, Hoặc Kiến Phong không giật mình.
Trong đêm tối, ánh đèn đường sáng rực nhưng lạnh tanh, không chỉ có Hoắc Tuấn Nghĩa đứng ngoài cửa mà còn có cả bà cụ Hoặc
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, trên trán bà cụ Hoắc hiện ra ý cười: “Cháu ngoan, trở về là được rồi, các cháu vất vả rồi.”
Trong lòng Tiêu Nhi ấm áp, vội vàng đỡ lấy cánh tay bà cụ dìu bà vào nhà: “Bà nội, muộn như vậy sao bà lại còn tự mình đến đây vậy ạ?”
Hoắc Kiến Phong thản nhiên bước từng bước, liếc mắt nhìn Hoặc Tuấn Nghĩa đứng bên cạnh hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà anh còn dẫn bà nội đến đây làm gì?”
Hoắc Tuấn Nghĩa cứng cổ, mặt đầy vẻ oan ức: “Tôi muốn làm khổ bà nội chắc? Đây là do bà nội lo lắng cho cậu đến ngủ không được cho nên bảo tôi đưa bà đến đây nhìn cậu mới yên tâm, hiểu chưa?”. truyện teen hay
Hoắc Kiến Phong nhướn mày, đè thấp giọng nói không giận tự uy "Nói như vậy là từ đầu đến cuối là lỗi của bà nội sao?”
Hoắc Tuấn Nghĩa chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, lúng túng nói: "Không có không có, tuyệt đối không có, tôi sai, là tôi sai, tất cả đều là lỗi của tôi.”
Bà cụ Hoặc vừa vào cửa thì đảo mắt nhìn xung quanh một vòng: “Vân Thiên đầu? Không phải thắng bé đã nhận A Phong rồi sao? Các cháu chưa gặp lại thắng bé à? Hay là nó lên tầng nghỉ ngơi rồi?”
Tiêu Nhi vỗ vỗ tay bà cụ, giọng nói ôn tồn trấn an bà: “Bà nội, bà đừng lo lắng. Vân Thiên tốt lắm, thắng bé đang ở bên ngoài chơi rồi. Hai ngày nữa cháu và anh Phong sẽ đón nó về.” “À à, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Trên mặt bà cụ Hoặc khôi phục ý cười, nhìn ánh mắt tha thiết của Tiêu Nhi mà đau lòng: "Đứa bé ngoan, trong khoảng thời gian này bệnh viện phải để cháu gánh vác, vất vả cho cháu rồi." “Không vất vả ạ, cháu là bác sĩ mà, đây là việc cháu nên làm." Tiêu Nhi đỡ bà cụ ngồi xuống sô pha, nở nụ cười: “Nhưng mà sau đó, vào thời điểm mấu chốt vẫn là dựa vào thuốc giải mà A PHồng Nhungg về. “Ừ, bà nghe bọn họ nói rồi, lúc ấy tình huống quá khẩn cấp.
Bà cụ Hoặc vừa dứt lời, ngoài cửa lại vọng đến tiếng gõ cửa. "Ai vậy?” Hoắc Kiến Phong nhíu mày nhìn Tiêu Nhi, vẻ mặt Tiêu Nhi cũng mờ mịt: "Em ra mở cửa nha?” "Không cần, em nói chuyện với bà nội đi, anh đi nhìn xem sao.
Hoắc Kiến Phong bảo Hoắc Tuấn Nghĩa ngôi đâu cũng được, lại đi ra mở cửa một lần nữa.
Ngoài cửa, Hồng Nhưng và Bạch Bách Hợp đứng cạnh nhau, khi nhìn thấy Hoắc Kiến Phong lập tức thắng lưng, cúi đầu chuẩn 90 độ: “Thiếu chủ!
Tuy rằng bọn họ vẫn tôn xưng anh là "Thiếu chủ", nhưng cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa từng chính thức trịnh trọng như thế này.
Trong mắt Hoặc Kiến Phong quét qua một tia lạnh lùng: "Muốn vào nhà sao? Không có chuyện đó đâu.
Hồng Nhung vội vàng khoát tay “Thiếu chủ, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi đến đây không phải vì muốn vào nhà đâu.”
Miệng cô ta nói như vậy, nhưng cổ lại chồm tới thân lại ưỡn ra, tế bào toàn thân từ trên xuống dưới đều muốn nhìn vào trong.
Bạch Bách Hợp túm cổ cô ta quay về chỗ, cười xin lỗi với Hoắc Kiến Phong: "Thật ngại quá, Thiếu chủ, chúng tôi đến để hỏi khi nào ngài mới theo chúng tôi trở về? Bà cụ còn đang chờ ngài đấy! Hôm nay bà ấy đưa Thiếu chủ nhỏ đi thăm lâu đài, còn giới thiệu lịch sử Phấn Trại nữa. Nhưng cậu biết đó, đây không phải trọng điểm. "Thiếu chủ nào, ai là Thiếu chủ của các người? Thiếu chủ nhỏ là ai, là Vân Thiên à? Các người là ai?”
Thanh âm vội vàng của bà cụ Hoắc vang lên đánh gãy lời nói của Bạch Bách Hợp.
Từ sau khi mắt mờ, thính lực của bà đã trở nên nhạy hơn người thường. Bà thấy Hoắc Kiến Phong chỉ đứng ở cửa nói chuyện, rõ ràng đây không phải là đạo tiếp khách nên lo lắng ra xem thử, không ngờ lại nghe được lời này.
Hoắc Kiến Phong ngẩn ra, đang do dự nên giải thích với bà cụ như thế nào, Hồng Nhung đã nhanh nhảu cướp lời: “Thiếu chủ đương nhiên là Thiếu chủ của chúng tôi! Vân Thiên mà bà gọi chính là Thiếu chủ nhỏ của chúng tôi, là người thừa kế tương lai của nước Cộng hòa Phần Trại chúng tôi! Thiếu chủ và Thiếu chủ nhỏ là huyết mạch ruột thịt của bà chủ nhà chúng tôi, nhưng bà thì không!
Sau khi cô ta nhìn chằm chăm bà cụ Hoặc và nói xong những lời này, trước khi Hoắc Kiến Phong nổi cơn thịnh nộ đã mau chóng kéo Bạch Bách Hợp bỏ chạy. Trước khi đi còn không quên làm cái mặt quỷ với bà cụ Hoắc.
Bà cụ Hoắc chống gậy, thân hình khế run, bà kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong: “Những lời họ nói là thật sao?”
Hoắc Kiến Phong vội vàng đỡ lấy bà: “Bà nội, bà đừng gấp, ngôi xuống trước đã."
Đôi mắt bà cụ Hoặc phiếm hồng, run run nằm chặt tay anh: “Cháu không cần phải nói dối, cháu nói thẳng cho bà nội nghe, rốt cuộc những lời bọn họ nói là thật có đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.