Tiêu Nhi vùi đầu vào lòng anh, cố gắng hết sức để nén lại nhưng vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào: "Em còn tưởng rằng anh trở về không kịp, em thật sự rất sợ. Không phải là em không tin tưởng vào y thuật của chính mình, nhưng bà ấy trước sau gì cũng là mẹ nuôi của anh, em sợ... Hoắc Kiến Phong đưa ngón tay thon dài của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên môi cô: "Không sao, anh đã về rồi đây. Vất và cho em rồi, mọi chuyện đều đã qua, em đừng sợ nữa." Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt hai bên má cô, ánh mắt dịu dàng, lưu luyến. Mọi người nhìn theo, vừa vui mừng vừa thổn thức. Tình cảm của hai người thật mặn nồng! Tự dưng lại được ăn một “bữa cơm chó" no nê thể này! Đôi mắt Tống Phi Phi đỏ au, vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ. "Hu hu", cô ta quỳ gối dưới chân hai người:"Cô Nhi, ngài Phong, cảm ơn hai người, cảm ơn hai người đã cứu mẹ của tôi" Tiêu Nhi vội vàng cúi người đó cô ta dậy: "Cô Phi, cô không cần làm như vậy đâu, tôi chỉ góp thêm một chút sức lực nhỏ bé thôi, người thật sự cứu mẹ của cô không phải bọn tôi mà là các cô ấy." Ánh mắt cô dừng trên người Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp. Khi đang nhìn kỹ gương mặt của Hồng Nhung, đồng từ cô chợt co rút lại. Là cô ta! Cô kinh ngạc, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong không nói gì, đưa tay vuốt tóc mại sang hai bên cho cô. Vừa lúc cửa phòng bệnh mở ra, ông cụ Tiêu chậm rãi đi ra, anh thuận theo tình thế chuyển hướng đề tài: "Mọi người cũng mệt cả rồi, về trước nghỉ ngơi đi." Nhưng theo lời Tiêu Nhì vừa nói xong, ánh mắt của mọi người vẫn đang dừng lại trên người Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp. Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp liếc nhìn nhau, ngượng ngùng đứng dậy. Tống Phi Phi biết ơn nhìn các cô, đầu gối mềm nhũn muốn quỳ xuống: "Cảm ơn! Cảm ơn hai cô đãcứu mẹ của tôi" Hồng Nhung vội vàng đỡ lấy cô ta: "ấy ấy, đừng mà đừng mà, bọn tôi nhận không nổi đâu! Độc của bà ấy, vốn là do tôi hạ." Bạch Bách Hợp ôm trán. Phải làm sao bây giờ? Thật muốn giả vờ không quen biết kẻ ngốc này mà! Nhưng rõ ràng là đã không kịp nữa rồi, ánh mắt tất cả mọi người nhìn bọn họ trong phút chốc biến từ nhìn thiên sứ sang thấy ác quỷ. Tống Phi Phi không dám tin, trừng lớn mắt: "Cô, mấy cô chính là, chính là " Cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nuốt lại những lời đã lên đến miệng vào trong, cả người cũng về oải hẳn đi. Tiểu Thất và Triệu Thanh Xuân đồng thời nhận ra dáng vẻ của Hồng Nhung, vô cùng căm phẫn nói: "Cô chính là bọn bắt cóc tổng tiền kia!" Hồng Nhung rốt cuộc cũng ý thức được rằng mình đã nói sai, vội vàng rụt đầu cầu xin tha thứ "Hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm! Thiếu chủ, ngài giúp bạn tôi giải thích một chút đi Cô ta nhìn về phía Hoắc Kiến Phong xin sự giúpđỡ: "Số, số thuốc giải này vẫn chỉ là một nửa thành phẩm thôi, ngài, ngài giữ lại đi, tôi, tôi nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải thật sự Thiếu chủ? Mọi người nghe nói vậy, nghi hoặc quay đầu, đồng loạt nhìn về phía Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Nhi và ông cụ Tiêu: "Tiêu Nhi, ông ngoại, chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước, chờ nghỉ ngơi xong, cháu sẽ từ từ nói với mọi người sau." Anh nắm lấy bàn tay Tiêu Nhi: "Sau đó, chúng ta lại đi đón con trai cùng nhau nhé." Lòng bàn tay người đàn ông vừa to vừa dày vừa ấm áp, ánh mắt anh thản nhiên nhìn cô. Tiêu Nhi nhất thời cảm thấy tất cả sự nghi thần nghi quỷ thần đều là phù vân: "Được, chúng ta về nhà thôi." Vừa nói dứt lời, cô quay đầu lại dặn dò vài câu với mấy người hộ sĩ đang đi ra theo, rồi nắm tay Hoắc Kiến Phong rời đi. Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong nắm tay đi ở phía trước, ông cụ Tiêu và đám người Ngô Đức Cường đitheo ở phía sau. Lục Thiên Bảo nhìn theo bóng dáng của bọn họ, chần chừ một lát mới đột nhiên nghĩ đến điều gì đó "Nếu đã có thuốc giải rồi vậy có phải là mình không cần xét nghiệm thành phần cụ thể của thuốc độc nữa không? A Phong, chờ mình với, mình cũng muốn đi đón Vân Thiên chung với hai người." Anh ấy vui mừng reo lên, nhanh chân đuổi theo. Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp liếc nhìn nhau, với vàng đuổi theo: "Thiếu chủ, ngài đợi bọn tôi nữa, ngài đưa bọn tôi đi với " Hoắc Kiến Phong dừng chân, anh không để ý đến Lục Thiên Bảo, ánh mắt lạnh như băng trực tiếp dừng trên người Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp. Dường như gió đêm mang theo bão tuyết của Siberia đánh vào mặt mới có thể so sánh với ánh mắt sắc bén của Hoắc Kiến Phong, Bạch Bách Hợp lập tức kéo Hồng Nhung lại. Trên mặt cô ta trưng ra một nụ cười thật tươi, ngượng ngùng nói: "Thiếu chủ, mọi người quay về nghỉ ngơi trước đi, bọn tôi ở trong đây canh giữ, đảm bảo cho sự an toàn của người bệnh " Hồng Nhưng muốn nói gì đó, Bạch Bách Hợp nhanh chóng trừng mắt với cô ta, lúc này có ta mới imlang. Rất nhanh, đám người Hoắc Kiến Phong rời đi, mấy người hộ sĩ cũng đã về lại phòng làm việc, Tống Phi Phi chạy tới phòng làm việc của bác sĩ Trương Trong nháy mắt, tiếng người ồn ào ở ngoài hành lang cũng chỉ còn lại Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp. Hồng Nhung kéo kéo tay Bạch Bách Hợp: "Thấy tình hình cấp cứu như vừa nãy, di chứng mà chỗ độc này để lại hẳn là rất lớn đấy. Cô nói xem, đến lúc đó Thiếu chủ sẽ không giết chúng ta chứ?" Bạch Bách Hợp quay đầu, vỗ vỗ vai cô ta, nghiêm túc nói: "Sẽ không đâu." Khuôn mặt của Hồng Nhung lộ ra vẻ vui mừng, nhưng cô ta còn chưa kịp phần khởi thì đã nghe thấy Bạch Bách Hợp buồn bã nói: "Độc là do cô hạ, ngài ấy muốn giết cũng là giết cô, không liên quan gì tới tôi!" Bạch Bạch Hợp nói xong còn trịnh trọng gật đầu, ghi nhận cách nói này. Hồng Nhung cạn lời, trở mình xem thường: "Chị em! Bỏ đi mà làm người!" Quả nhiên là chị em cây khế, thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật luôn vậy đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]