Chương trước
Chương sau
"Không lâu nữa?"
"Không lâu nữa? Tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi!”
Mọi người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trên mặt đều
hiện vẻ mừng rỡ.
Nhưng họ vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thi Vũ Tuyết Như từ trên giường bệnh hít mạnh vào một tiếng, nửa người trên bật ra giống như một chiếc lò xo.
Đôi mắt của bà ta đột nhiên mở ra, con người đò thẫm như máu, hai tay tựa như hai chiếc kìm sắt bóp chặt lấy cổ của Tiêu Nhi.
Bà ta trừng mắt nhìn Tiêu Nhi, máy móc nhe răng ra, trong cổ họng phát ra tiếng cười “khanh khách" quái dị.
Toàn bộ sự chú ý của Tiêu Nhi đều đang đặt trên cây kim và ông cụ, đợi đến khi kịp phản ứng lại thì đã bị Vũ Tuyết Như bóp chặt lấy cổ. Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn của ngạt thở đã lan ra toàn thân,
Kim bạc trong tay có cơ hồ là theo bản năng mà chăm lên huyết vị của Vũ Tuyết Như Nhưng Vũ TuyếtNhư dường như là không cảm nhận được đau đớn, lực tay của bà ta không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên.
“Chị dâu!”
Lục Thiên Bảo hoảng hốt kêu lên, xông đến gỡ tay của Vũ Tuyết Như ra.
Những người khác thấy vậy vội vàng đến giúp đỡ.
Nhưng tay của Vũ Tuyết Như giống như là được làm bằng sắt vậy. Mấy người đồng thời dùng sức mà cũng không tách được.
Nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Nhi mỗi lúc một trắng, Lục Thiên Bảo sốt ruột đến mức suýt phát khóc. Anh ấy nắm lấy thiết bị y tế bên cạnh định đánh lên đầu của Vũ Tuyết Như.
“Dừng tay lại, đừng vội. Để tôi."
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông cụ Tiêu trầm giọng lên tiếng.
Ông vội vàng gỡ ra một cây kim bạc vô cùng dài từ trên kim xuống, đâm thẳng vào đình đầu của Vũ Tuyết Như. Tiếp đó lại rút ra cây chậm thứ hai, đâm vào cạnh tại của bà ta.
Ba cây kim bạc còn dài hơn cả tay cứ như vậy đảm xuống. Cuối cùng, Vũ Tuyết Như cũng buồng Tiểu Nhira, hai mắt trợn trừng, ngã phịch xuống giường bệnh.
Sự trói buộc trên cổ đã được cởi bỏ, từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ tràn vào. Cơ thể Tiểu Nhi mềm nhũn, vuốt ngực ho khan dữ dội.
“Chị dâu cẩn thận." Lục Thiên Bảo vội vàng đỡ lấy cô, không nên được giận mà nhìn qua những người còn lại trong phòng bệnh: "Là ai? Ai cởi trói cho bà ta vậy?"
Y tá trưởng rụt rè giơ tay: "Vừa...vừa nãy tôi thấy mạch máu của bệnh nhân nổi lên. Sợ... sợ là mạch máu của bà ấy bị siết chặt quá nên vỡ ra, nên...nên đã tự ý cởi trói
Lục Thiên Bào siết chặt nắm đấm: “Cô là heo hả? Tình huống nguy hiểm như vậy…...
“Tôi không sao, không sao." Tiêu Nhi đứng vững lại, ngắt lời Lục Thiên Bảo: "Cô ấy cũng chỉ vì bệnh nhân mà thôi. Tôi không sao đâu, cấp cứu cho bác gái trước đã."
Trên giường bệnh, Vũ Tuyết Như hai mắt nhắm nghiền, cơ thể không ngừng run lên bần bật.
Tất cả thiết bị giám sát hầu như cùng lúc phát ra tiếng kêu báo động. Các chỉ số sinh mạng của Vũ Tuyết Như đều hiển thị một đường đi xuống,
“Nhanh, cấp cứu cho bệnh nhân. Những ngườikhác đều ra ngoài trước đi
Ông cụ Tiêu nhanh chóng quyết định, đầy người không cần thiết tham gia cấp cứu bệnh nhân Lục Thiên Bảo ra khỏi phòng bệnh, nhường lại không gian của giường bên cạnh cho những nhân viên y tế có kinh nghiêm cấp cứu hơn khác.
"Xin lỗi cô Tiêu." Y tá trường vừa thấp giọng xin lỗi Tiêu Nhi vừa căng thẳng lần lượt dặn dò những y tá khác: “Chuẩn bị adrenalin và máy khử rung tìm tự động"
Tiêu Nhi hoạt động lại gân cổ, đeo găng tay lên, bình tĩnh đáp: “Tôi không sao, cô còn có trọng trách khác. Tất cả đều là vì tốt cho bệnh nhân, cô làm rất đúng."
Bác sĩ Trương là một chuyên gia cũng đã đeo găng tay lên, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, đồng tâm hiệp lực bắt đầu một phương thức cấp cứu chuyên nghiệp.
Bên ngoài phòng bệnh, Tống Phi Phi ở phía sau lớp thủy tinh nhìn tình huống ở bên trong, hai tay nắm chặt không ngừng cầu nguyện. Đôi mắt cô ta đã khóc đến sưng đỏ, lớp phấn nền được phủ một lớp dày cũng không che được sự tiểu tụy của cô ta
Đúng lúc ông cụ Tiêu mở cửai đầy Lục Thiên Bảođi ra, cô ta lập tức nhảy lên kêu to: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ nhất định phải kiên trì nhé. Cầu xin các người, cầu xin các người hãy cứu lấy mẹ tôi...”
Lục Thiên Bảo bịt miệng cô ta lại, cau mày đẩy có ta ra: “Cô im mồm đi. Cô kêu to như vậy ngoài việc làm ảnh hưởng đến bác sĩ cấp cứu ra thì chẳng còn tác
dụng gì cả." Tống Phi Phi lảo đảo lùi về sau vài bước, ngã xuống chiếc ghế dài bên cạnh cửa. Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Lục Thiên Bảo, trong đôi mắt dâng lên ngọn lửa tuyệt vọng và không cam tâm: "Anh coi thường tôi có phải không? Anh cũng cảm thấy tôi đổi với bà ấy là hư tình giả ý thôi đúng không? Anh cũng cảm thấy tôi chỉ lợi dụng bà ta thôi đúng không?"
Lục Thiên Bảo lạnh lùng trợn mắt: “Đồ thần kinh: Cô là cái thứ gì chứ? Tại sao tôi phải xem trọng cô?”
Giết người không bằng giết tâm, không còn gì hơn
the.
Tống Phi Phi giống như bị dội một gáo nước lạnh. Ngọn lửa trong đôi mắt thoáng chốc đã bị dập tắt, chi còn lại một mảnh hoang tàn lộn xộn.
"Tôi biết, trong mắt các người, tôi luôn tính toàn mọi cách với bà ấy, là một kẻ mưu đồ hiểm ác. Hai tay cô là năm lấy vật áo, thấp giảng lảm bảm nói: “Tôi biết,trong mắt các người, loại người như chúng tôi nên gánh chịu báo ứng. Nhưng cho dù bà ấy máu lạnh, lợi dụng, hư tình giả ý với tất cả mọi người, nhưng bà ấy đối xử với tôi là thật lòng. Bà ấy là mẹ tôi, là người thân duy nhất trên đời của tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.