Hai mắt Hồng Nhung rơm rớm nước mắt, cô ta kéo Bạch Bách Hợp đứng lên rồi bước tới chịu đòn thay "Chính là làm theo cổ thuật ở trong sách, phải thay toàn bộ máu của người bị trúng độc" Chiếc gậy đổi mỗi trong tay bà cụ rơi xuống đất vang lên tiếng "Lạch cạch Viên ngọc quý nạm trên đó đập mạnh xuống sản nhà, ngay lập tức xuất hiện vài vết nứt Bà cụ quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong đang đứng bên cạnh, trong mắt tràn đầy đau khổ: "Thật sự là phải thay toàn bộ máu sao?" Hoắc Kiến Phong hờ hững gật đầu. "Xin lỗi, bà xin lỗi, đã làm cháu phải chịu khổ rồi. Bà chỉ muốn bọn họ bị trừng phạt, nhưng bà không ngờ lại liên lụy đến cháu. " Bà cụ run rẩy vươn tay ra, cố gắng nắm lấy tay của Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong nghiêng người sang một bên, không chút do dự tránh khỏi tay của bà cụ, anh lạnh lùng nói: "Bà thương xót những người mà bà yêu thương, vậy còn tính mạng của người khác thì coi như có rác sao?" Bàn tay đang đưa lên của bà cụ cứng đở lại, đối môi của bà ấy khẽ run rẩy, một lát sau bà cụ mới yếu ớt buông tay xuống, thở dài nói: “Muốn bà để cho cháu trở về cũng được, nhưng cháu phải hứa với bà một điều kiện." Hoắc Kiến Phong hơi sừng sở, anh hỏi lại: "Điều kiện gì?" "Cháu phải rời khỏi người phụ nữ tên Tiêu Nhi đó." Giọng nói của bà cụ rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả mọi người đứng trong căn phòng đều nghe thấy rõ “Không thể!” Hoắc Kiến Phong từ chối thẳng thứng, anh không cần phải suy nghĩ một giây nào. “Bà biết cháu sẽ nói đó là vợ của cháu, nhưng hai người ở bên nhau là một sự sai lầm." Bà cụ vươn tay về phía Hồng Nhung, nói: "Đưa sách cho tôi "Vâng." Hồng Nhung không dám chậm trễ, vội và mở túi và lấy ra một cuốn sách. Quyển sách vẫn còn được bọc trong vài gầm bà cụ không mở ra mà đặt nó lên bàn trà, đầy tới trước mặt Hoắc Kiến Phong: "Cháu có biết lại lịch của cuốn sách này không p Hoặc Kiến Phong đã từng nghe Tiêu Nhi nói qua nhưng anh vẫn lắc đầu. Bà cụ quay sang phía Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp khoát khoát tay: "Hai người đi ra đi, nhớ canh giữ ở cửa không được sự cho phép của tôi thì không ai được bước vào " Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đang lo lắng không biết có bị đánh nữa không, vừa nghe những lời này thì như được đại xã, bọn họ vội vã đáp lại rồi lui ra ngoài. Mãi cho đến khi cánh cửa được khép lại hoàn toàn, bà cụ mới gỡ tấm vải gầm ra, nhìn vào trang bìa cũ kĩ đã ở vàng rồi chậm rãi nói: "Tác giả của cuốn sách này tên là Hoằng Thái Vũ Yến Hoắc Kiến Phong khẽ nhưởng mày: "Cái tên này nghe giống như người của thời nhà Thanh." Bà cụ gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó Vũ Yến chỉ là một ngự y nhỏ trong hoàng cung, phụ trách việc bốc thuốc, nhưng dựa vào chính tài năng trời phú và sự cố gắng phi thường của mình, ông ấy đã trở thành ngự y nổi tiếng nhất trong cung. Trong suốt cuộc đời của mình, ông ấy đã viết được hai cuốn sách, một cuốn có tên là "Dược Kinh", và cuốn còn lại là cuốn này, có tên là "Độc Kinh". Vạn vật trên thế gian đều có linh hồn, tuy nhiều thứ có độc, nhưng nó lại có thể dùng để chữa bệnh, cứu người." Hoắc Kiến Phong gật đầu, không nói gì. Những nội dung này, ngoại trừ tên tuổi và cuộc đời của vị thấy thuốc kia ra, thì cơ bản là giống như lời kể của ông Đức. Bà cụ nói tiếp: "Bất kể là hoàng thân quốc thích cho đến các phi tần, các đại thần trong cung, bất cứ ai tìm đến Vũ Yến thì đều được ông ấy tận tâm tận lực chữa trị. Nhưng chính vì một lòng chữa bệnh nghiêm túc như vậy, Vũ Yến đã vô tình đụng chạm đến những kẻ tiểu nhân kết bè kết phái trong cung. Sau đó bạn người kia đã tàu với Hoàng thượng rằng Vũ Yến đang nghiên cứu thuốc độc để rắp tâm sát hại Hoàng thương. Bọn họ nói rằng ông ấy đã viết sách về loại thuốc độc đó và truyền bá cho khắp bách tính để hại người dân. Sức mạnh của dư luận vô cùng ghê gớm. Vũ Yến đã bị bắt và bị đưa đi hành quyết trong bí mật. Các thành viên trong gia đình của ông ấy cũng bị liên lụy, những người bạn của ông ấy, thậm chí là cả những người từng được ông ấy chữa trị cũng bị vụ cho những tội danh không đáng có. May mắn thay, Vũ Yên cả một đời làm việc tốt, giúp đỡ và số người. Cho nên khi gia tộc ông ấy sắp rơi vào cảnh diệt tộc thì một quản ngục tốt bụng đã bí mật thả cậu con trai mười hai tuổi tên là Hoàng Thái Phong của ông ấy đi. Sau đó, Hoằng Thái phong được ủy thác cho nhiều người rồi đi theo tàu viễn dương ra nước ngoài. Hoàng Thái Phong đã đi khắp các năm châu và cuối cùng kết thúc cuộc đời lưu lạc của mình trên một hòn đảo nhỏ ở Địa Trung Hải. Và hòn đảo đó chính là phần Trại. Mặc dù Hoằng Thái Phong chỉ mới mười hai tuổi, nhưng ông ấy đã sớm theo bố mình học tập về dược liệu và y thuật trị bệnh cứu người, là một thiên tài đích thực. Lúc thuyền của ông ấy đến đây, ở Phần Trại đang xảy ra một trận đại dịch. Ông ấy cũng giống như bố mình, tấm lòng nhân từ như một vị bổ tát sống. Để cứu chữa cho mọi người, ông ấy đã từ bỏ cơ hội lên tàu trở về nước và ở lại Phần Trại. Mà Phần Trại cũng vì ông ấy nên đã phá vỡ cái truyền thống chỉ cho phụ nữ sinh sống trải qua hàng mấy thế kỷ. Sau khi dịch bệnh được loại bỏ, người dân Phần Trại coi Hoàng Thái Phong như một vị cứu thế, ông ấy cũng đổi tên mình để gia nhập quốc tịch Phần Trại. Ông ấy là người đàn ông duy nhất được ghi vào gia phá trong lịch sử của Phần Trại. Sau đó, ông ấy đã sử dụng tài năng về y học của mình để dạy cho người dân Phản Trại về Đông y, dạy mọi người trồng trọt các loại được liệu. Những gì mà cháu thấy ngày nay, toàn bộ thành tựu y học mà Phần Trại đạt được đều là kế thừa và phát triển từ những gì mà Hoàng Thái Phong để lại " Hoắc Kiến Phong nghĩ đến điều kiện mà bà cụ nói lúc trước, anh không khỏi sốt ruột hỏi lại: “Những chuyện này thì có liên quan gì đến cháu và Tiêu Nhi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]