Báo động treo trên đầu được gỡ xuống, nhân viên y tế như được đại xá, vội vàng chạy tới giúp đỡ, vội vàng khiêng Vũ Tuyết Như lên giường bệnh. "Cô Tiêu, may mà cô đến kịp thời, nếu không có thể tiêu tùng rồi." Bác sĩ Hồ nhìn quần áo bảo hộ chỗ vai Vũ Tuyết Như như bị xé xuống, nói trong sự sợ hãi. Các nhân viên y tế khác lau mồ hôi trên đầu, rối rít phụ họa. "Đúng vậy. Một người nhìn gây yếu như thế, mới vừa cấp cứu xong chưa được bao lâu sao lại có sức lực lớn như vậy?" "Vốn đĩ bà ấy bị đầu độc, ai không biết nhìn vào còn tưởng uống thuốc tăng lực." Tiêu Nhi ngượng ngùng cười xòa, cúi đầu chào mọi người: "Xin lỗi, mọi người đã cực khổ rồi." Bác sĩ Hồ đã lần nữa xem lại màn hình giám sát Vũ Tuyết Như, xua tay: "Cô Tiêu khách khí rồi, đây là điều chúng tôi nên làm. Chỉ là các triệu chứng của bà Vũ vượt xa phạm vi dự liệu của chúng tôi. Lúc nãy bà ấy nóng nảy không yên, dáng vẻ gặp người là cần, giống như triệu chứng của bệnh dại, so với trúng độc còn phiên toái hơn." Tiêu Nhi chân thành nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn mọi người. Mọi người có thể ra ngoài nghỉ ngơi trước, chờ tôi thay quần áo xong mới vào khám cho bà ấy thêm lần nữa, châm cứu rồi tìm xem có chỗ nào đột phá được không?" Bác sĩ Hồ nhìn quần áo bị cần rách của mình, cùng dáng vẻ chật vật của những người khác, xấu hổ nói: "Được rồi. Vậy nếu có việc gì cần, có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào." "Được." Tiêu Nhi gật đầu, Cô bật hệ thống tuần hoàn thanh lọc trong phòng, đến khi kiểm tra đến nơi cuối cùng thì dẫn nhóm người bác sĩ Hồ ra khỏi phòng bệnh. Lục Thiên Bảo và Hoắc Kiến Phong đã đợi sẵn ở phòng quan sát bên ngoài, vừa thấy có người rời đi, Lục Thiên Bảo lập tức chân chó đi đến: "Chị dâu, thế nào rồi? Mũi tiêm vừa rồi thật là chính xác, không có công phu mười mấy hai mươi năm chắc chắn không them tiêm được như thế." Tiêu Nhi không nói lời nào liếc nhìn anh ấy, sau đó quay sang trấn an Hoắc Kiến Phong: "Đừng lo lắng, em sẽ đi kiểm tra cho bác gái thật tốt. Tuy triệu chứng nhìn có chút đáng sợ nhưng không hẳn là chuyện xấu. Nếu có triệu chứng, chúng ta mới có thể phán đoán xem đó là loại chất độc nào, để từ đó tìm ra phương án giải quyết chính xác. " Hoắc Kiến Phong gật đầu, ánh mắt ủ rũ: "Có em ở đây thì anh không lo. Nhưng em cũng phải chú ý bảo vệ mình cho tổt." Tiêu Nhi giương môi khẽ cười: "Ừ, đừng lo lắng. Đôi mắt hướng về nhau, thiên ngôn vạn ngữ, lưu luyến tình thâm. Lục Thiên Bảo lấy hai tay che mặt, quay lưng lại. Đây chính là đang ngồi trong phòng bệnh, cơm chó trên trời đột nhiên rơi xuống trong truyền thuyết. Tiêu Nhi thay quần áo của mình rồi trở lại phòng bệnh. Trên giường bệnh, Vũ Tuyết Như mặc dù đã ngủ nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, trong vẻ vàng vọt còn lộ nét xanh xao, giống hệt hóa trang cương thi trên TV. Tiêu Nhi cau mày ngồi xuống mép giường, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mạch máu của bà ta. Mạch lúc nhanh lúc chậm, không hề có quy luật, hết sức rối loan Cô chuyển sang tay còn lại, tình hình vẫn y vậy. Xem ra trước tiên chỉ có thể tìm cách trấn áp độc dược. Nghĩ đến đây, Tiêu Nhi lấy kim bạc ra, bắt đầu dựa theo huyệt vị châm cứu cho Vũ Tuyết Như. Cô ngồi thẳng lưng, từng mũi kim đâm xuống đều rất cần thận, hết sức chăm chú. Bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt của Lục Thiên Báo gần như dán vào kính: "Kiến Phong, bây giờ cuối cùng mình cũng biết tại sao cậu lại yêu chị dâu như thế. Lúc cô ấy châm cứu cứu người thật là quyen Hoắc Kiến Phong khoanh tay nhìn anh ấy, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một tia kiêu ngạo không dễ nhận ra: "Lau nước miếng đi, cô ấy là của tôi." "Đúng, đúng, là của cậu. không có cướp đâu." Lục Hạo Nhiên thản nhiên nuốt nước bọt: "Nhưng nhìn vẻ mặt của chị dâu, tình huống có vẻ không lạc quan cho lắm." Tay Hoắc Kiến Phong rũ xuôi theo người không tự chủ mà siết chặt: "Tôi tin cô ấy. Nếu cô ấy thực sự không có cách nào thì đó chính là số Lục Nhiên kinh ngạc quay đầu lại: "Số mệnh? Số mệnh ai chứ? Không phải trước nay cậu đều không tin vào số mệnh sao?" Hoắc Kiến Phong không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Nhi. Lúc này, cô đã thu kim và đang đi về phía cửa. Tiêu Nhi mở cửa và bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Kiến Phong. Bình tĩnh và chững chạc. Dường như sâu trong con ngươi chứa sự phức tạp. Cô do dự một chút rồi bình tĩnh nói: "Tình hình quả thực có hơi khó giải quyết. Bác gái không chỉ có biểu hiện của bệnh dại, mạch của bà cũng rất rối loạn, thậm chí còn nhanh hơn lúc Vân Thiên bị trúng Hoắc Kiến Phong nhíu mày, vừa định nói, cửa phòng bị đẩy qua, bác sĩ Hồ cùng những người khác đã thay thay quần áo, sửa sang lại bề ngoài rồi trở lại. "Cô Tiêu, tình huống thế nào rồi?" Bác sĩ Hồ quan tâm hỏi. Tiêu Nhi nhắc lại những gì vừa nói với Hoắc Kiến Phong, còn nói thêm: "Tuy tôi đã tiêm cho bà ấy một mũi thuốc để trấn áp, nhưng tôi cảm thấy sau khi hết thuốc, chất độc sẽ lại bùng phát, tôi sợ rằng lần sau sẽ còn nghiêm trọng hơn lần trước." “Hả?” Bác sĩ Hồ giật giật khóe miệng, tình huống vừa rồi vẫn khiến cho anh ta sợ hãi. “Hay là, trói bà ấy lại trước?" Y tá yếu ớt đề nghị: "Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ cởi ra. Nếu có bất thường, chúng ta cũng có thể dễ dàng kiếm soát, tránh để bệnh nhân làm hại chính mình và người khác." Đây là một cách, nhưng nó không được trang nghiêm cho lắm. Tiêu Nhi liếc xéo về phía Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong trầm mặc một lát, trịnh trọng nói: "Vậy thì trói lại, không có gì quan trọng hơn là còn sống." Nhân viên y tế không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]