Chương trước
Chương sau
Tập đoàn Hoắc Kiến.
Theo Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường đi vào cổng chính công ty, lập tức thu hút vô số ánh mắt. "Chào tổng giám đốc Hoắc"
Quầy lễ tân treo trên mặt vẻ tươi cười, bảo vệ đứng thẳng tấp, thanh âm chào hỏi liên tiếp vang lên.
Hoắc Kiến Phong chớp mắt một cái, đôi chân thon dài bước với tốc độ không đổi, cực kỳ bình tĩnh tiến vào thang máy. Đợi đến khi Hoặc Kiến Phong ngôi vào văn phòng Tổng giám đốc, chỉ một hai phút sau đã có tiếng gõ cửa vang lên. Ngô Đức Cường mở cửa, một nhóm lãnh đạo cấp cao của Hoắc Kiến tay cầm tài liệu, ngay ngắn chỉnh tề đi vào. "Chào Tổng giám đốc Hoắc. Thấy anh trở về chúng tôi thật
Sự rất vui." Người cất tiếng đầu tiên là giám đốc tài chính của công ty.
Tổng giám đốc phụ họa nói: "Đúng vậy. Tổng giám đốc Hoắc, đoạn thời gian trước nghe nói anh bị bệnh, mọi người đều lo lắng gần chết. Bây giờ thấy anh vẫn phong độ ngời ngời như trước kia thì chúng tôi yên tâm rồi." "Đúng vậy, đúng vậy." Những người khác đều ra sức gật đầu phụ họa. “Tôi rất khỏe, cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Hoắc Kiến Phong thản nhiên trả lời: "Khoảng thời gian này mọi việc ở công ty đều suôn sẻ chứ?" "Bình thường, vô cùng bình thường."
Giám đốc tài chính dẫn đầu đáp lời, đưa bản báo cáo đến trước mặt Hoắc Kiến Phong: "Trong quý này, mặc dù có một vài tin tức phản đối bị truyền ra nhưng tổng thành tích vẫn coi như ổn định. Tổng giảm đốc Hoắc, anh xem qua thử đi."
Giám đốc kinh doanh không cam lòng yêu thể cũng vội vàng tiến lên, đưa báo cáo của bộ phận mình đến trước mặt Hoắc Kiến Phong: "Số liệu của bộ phận có thể đẹp như vậy đều là nhờ nền tảng vững chắc của bộ phận kinh doanh chúng tôi. Tổng giám đốc Hoắc, anh xem thử đi, thành tích của chúng tôi cũng không tồi chứ"
Trưởng phòng đầu tư tiến lên tiếp theo: "Tổng giám đốc Hoắc, đây là báo cáo của bộ phận chúng tôi” Những người khác thấy thế cũng nhanh chóng đưa báo cáo sang. "Tổng giám đốc Hoắc, đây là của chúng tôi." "Tổng giám đốc Hoắc, đây là của chúng tôi."
Ngô Đức Cường vội tiến lên đưa tay ra cản bọn họ lại: “Được rồi, mọi người vất vả rồi, cứ giao cho tôi là được."
Không thể tự mình tiếp xúc với Hoắc Kiến Phong, trên mặt mọi người lộ ra vài phần tiếc nuối, rõ ràng là muốn tranh công.
Hoặc Kiến Phong tùy tiện lật một bản báo cáo xem thử, ánh mắt không dấu vết đánh giá mọi người xung quanh, cong môi cổ vũ nói: “Không tồi, tất cả mọi người đều làm rất tốt, đáng được khen thưởng. Cảm ơn mọi người đã vì Hoắc Kiến mà cống hiến sức lực, hy vọng mọi người có thể tiếp tục duy trì, một lòng một dạ cùng Hoặc Kiến. Hoắc Kiến tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng."
Có thể được Hoặc Kiến Phong tự mình khích lệ, tất cả mọi người đều vứt bỏ vẻ lo lắng, vui mừng ra mặt. "Cám ơn Tổng giám đốc Hoắc khích lệ, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm" "Tổng giám đốc Hoắc ở đầu chúng tôi ở đó, không ngại hy sinh vì Hoặc Kiến."
Mọi người tranh nhau nói, ai cũng muốn biểu hiện lòng trung thành.
Trên mặt Hoắc Kiến Phong chỉ duy trì nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với bọn họ. "Có cam kết này của mọi người thì tôi yên tâm rồi."
Anh khép lại văn kiện, đứng dậy: “Công ty đành tiếp tục làm phiền mọi người vất vả vậy."
Sau khi nói xong, anh đưa mắt ra hiệu cho Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường hiểu ý, vội vàng đưa văn kiện trả lại cho mọi người: “Tổng giám đốc tin tưởng mọi người, mọi người cố lên, tiếp tục gắng
Anh ta đưa tay làm một thể "cố kết hợp với vẻ mặt tươi cười, nhìn qua rất có sức sống. Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất chính là Tổng giám đốc Hoặc lạnh lùng vô tình của bọn họ - Hoắc Kiến Phong, hôm nay đã nở nụ cười.
Có người kiềm chế không được thấp giọng hỏi: “Hôm nay mặt trời mọc ở tây à? Sao Tổng giám đốc Hoắc lại trở nên bình dị gần gũi như vậy chứ, chẳng lẽ là bệnh nặng một trận rồi nhìn thấu cuộc sống
Có người hạ giọng đáp: "Cái gì mà nhìn cuộc sống chứ, theo tôi thấy là do năng lượng tình yêu thì có. Anh ấy đưa cả cái công ty cho tổng giám đốc Tiêu, chắc chắn là muốn ôm người đẹp về. Tôi nghĩ chuyện viện là chẳng qua là muốn đi hưởng tuần trăng mật mà thôi."
Mọi người đều đồng lòng chấp thuận, âm thầm gật đầu. lý có lý, quả nhiên là cứng rắn như thép cũng không qua được ải mỹ nhân. Sau này chỉ cần chúng ta chăm chi làm việc chắc chắn sẽ trôi qua những ngày tháng an Mọi người thầm trao đổi suy nghĩ, trên mặt ai cũng treo đầy sự vui mừng, cung kính nhìn Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường rời đi.
Nghe được đoạn thảo luận nhỏ của mọi người, khóe môi Ngô Đức Cường không nhịn được cong lên.
Nếu không phải vì việc trúng độc phá hỏng, cậu ba và cô ba là thật sự đi hưởng tuần trăng mật rồi Nghĩ một lúc lại không oán thầm: “Hừ, đợi khi tôi tìm được người phía sau ra tay, nhất định phải băm anh ta thành tảm khối mới có thể tiêu được mối hận trong lòng"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.