Chương trước
Chương sau
Bác sĩ Hồ cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai mới lấy kim tiêm trong túi ra đưa cho Tiêu Nhi: "Cô Tiêu, xem đây có phải là của công ty cô không. Người nhà bệnh nhân nói rằng hôm nay tất cả những người này đều tiêm loại vắc xin này." "Công ty tôi?"
Tiêu Nhi kinh ngạc, vội vàng nhận lấy kim tiêm kiểm tra. Quả nhiên, trên ống kim trong suốt in rõ ràng từ "TN". "Tại sao? Làm sao có chuyện này?"
Cô không thể tin được: "Nhìn vào kí hiệu, đây đúng là vắc xin của công ty chúng tôi, một trong những dự án mà chúng tôi hợp tác với tập đoàn Hoắc Kiến. Nhưng vắc xin cúm là loại cơ bản và thông dụng nhất, chẳng những qua nhiều thí nghiệm lâm sàng mà ở trong phạm vi tiêm chủng đã đạt đến kỹ thuật vô cùng thành thạo, gần như tương đương với các loại thuốc cảm thông thường ở các hiệu thuốc. Làm sao có thể xảy ra một loạt các tác dụng phụ như vậy?"
Trừ khi đây không phải là một tác dụng phụ, mà là...
Nghĩ đến khả năng đó, Tiêu Nhi rùng mình một cái, tóc gáy cả người đều dựng đứng hết cả lên.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại trong túi đã đổ chuông mấy lần, Tiêu Nhi không quan tâm. Cô ép mình phải tỉnh táo, bình tĩnh nói: "Dù là vắc xin của công ty nào, chỉ cần có vấn đề thì phải điều tra ra. Bác sĩ Hồ, anh thu lại thứ này đi, chúng ta cứu người trước đã."
Bác sĩ Hồ gật đầu ngắt lời: "Cô Tiêu, tôi biết cô rất muốn cứu người, nhưng điện thoại của cô cứ đổ chuông, chắc là có chuyện quan trọng, trước tiên cô nên nghe điện thoại đã. Ở đây cứ giao cho chúng tôi, nếu chỉ tác dụng phụ thông thường thì chúng tôi có thể xử lý được."
Bác sĩ Hồ nói, vỗ vai Tiêu Nhi, cất ống tiêm vào túi rồi xoay người bận rộn.
Tiêu Nhi hơi do dự, nhưng vẫn theo ý anh ta lấy điện thoại di động ra, quay người bước sang một bên vài bước. Khi nhìn thấy số điện thoại nhấp nháy trên điện thoại, cô ngây người ra và ngay lập tức trả lời: "Alo, Ada." "Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Tiêu."
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, tiếng Ada nức nở vang lên: "Tổng giám đốc, TN đã xảy ra chuyện. Một lô vắc xin đột nhiên có vấn đề, nhiều người trong lúc tiêm phòng đã gặp phải các mức độ tác dụng phụ khác nhau. Hiện tại toàn bộ khu vực bên ngoại công ty đã bị người nhà bệnh nhân bao quanh."
Tiêu Nhi hít sâu một hơi rồi trấn an: "Ada, đừng gấp, từ từ nói."
Ada ngoan ngoãn lau nước mắt, ổn định cảm xúc rồi nói tiếp: "Sau khi cô rời khỏi công ty, anh Hồng tiếp tục để vài quản lý chuyên nghiệp đồng quản lý công ty. Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ không hiểu công nghệ, tất cả đều không biết làm thế nào, không dám tự quyết định. Tổng giám đốc Tiêu, tôi biết cô rời công ty để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác, cho nên mới mạo muội làm phiền cô, xin cô hãy giúp chúng tôi với. TN là tâm huyết của cô, cũng là tâm huyết của tất cả mọi người." "Tôi hiểu rồi, đừng lo lắng. Khi tôi rời công ty đã nói, nếu có chuyện gì thì cô luôn có thể tìm tôi, tôi sẽ không mặc kệ mọi người.
Tiêu Nhi chậm rãi nói với giọng bình tĩnh: "Ada, hãy nghe tôi nói, bây giờ, điều đầu tiên mọi người cần làm là an ủi người nhà bệnh nhân, nếu họ không chấp nhận trấn an, nếu cần thiết thì có thể báo cảnh sát. Cho dù vắc-xin của chúng ta có vấn đề thì bọn họ đến trước cửa gây rối là bất hợp pháp, là hành động trái pháp luật, làm mất an ninh trật tự"
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi sẽ tự mình giải quyết phần còn lại của vấn đề. Trước tiên, mọi người nên thu hồi lại tất cả các vắc xin có vấn đề và vắc xin nghi ngờ có vấn đề. Mọi người có thể xác định nơi vắc xin đi và kiểm tra số lượng, đối chiếu với số thứ tự và nơi đi. Tôi sẽ đến ngay."
Có Tiêu Nhi hứa hẹn, trái tim đang treo lơ lửng của Ada rơi xuống, đầu óc rối bời cũng trở nên tỉnh táo: "Được, Tổng giám đốc Tiêu, tôi sẽ làm ngay. Chờ cô."
Cúp máy, Tiêu Nhi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Cảnh tượng về những gi đã xảy ra trong mấy ngày liên tiếp hiện lên trong đầu cô, Vân Thiên vừa mới ra viện, Vũ Tuyết Như bị ngộ độc và nhập viện, vắc-xin bất ngờ có tác dụng phụ.
Lẽ nào đều là vì cuốn sách kia?
Những người đó đã không kìm lòng được, bắt đầu hành động rồi sao?
Tập đoàn TN.
Ngay khi Tiêu Nhi bước xuống xe, cô đã bị bao vây bởi các phóng viên và người nhà vội vã lao tới. “Là cô ấy, là cô ấy, cô ấy là Tổng giám đốc tập đoàn TN” Ai đó hét lên.
Có người lập tức phụ hoa: "Đúng, chính là cô ấy. Mặc dù bây giờ cô ấy trên danh nghĩa rời khỏi TN, nhưng vắc-xin phòng bệnh ban đầu là do cô ấy nghiên cứu. Hơn nữa, hiện tại cô ấy là đại cổ đông lớn của tập đoàn Hoắc Kiến, vắc-xin được sản xuất với sự hợp tác của công ty dược phẩm Hoắc Kiến."
Có người tức giận hét lên: "Một vào một ra, căn bản là trò chơi bảy tiền giữa hai vợ chồng, coi tất cả chúng ta đều là đồ ngu." "Đúng. Cặp đôi ăn trộm. Cấu kết với nhau làm việc xấu." Tất cả những thứ ngôn ngữ ô uế, nhổ nước bọt như mưa lên người Tiêu Nhi.
Ada đã sớm đưa người đợi sản ở cửa, vừa thấy vậy liên dặn tất cả nhân viên an ninh và quan chức cấp cao chạy tới, chen vào đám đông để bảo vệ Tiêu Nhi.
Cô ấy bảo vệ Tiêu Nhi phía sau, dùng loa hét lớn: "Yên lặng. Yên lặng đi. Chúng tôi đã nói với mọi người là chờ chúng tôi điều tra rõ mọi việc, chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích. Xin hãy cho chúng tôi một chút thời gian "Tôi khinh. Cô đang nói cái gì, lại không phải người nhà cô đang nằm viện. Tóm lại, hôm nay nếu cô không đưa ra lời giải thích hợp lý thì đừng ai nghĩ rời khỏi đây."
Những người khác lập tức đứng dậy phụ họa: "Đúng vậy, ai cũng đừng nghĩ rời đi.
Họ nói bằng giọng tức giận, như thể đang cố gắng làm vỡ màng nhĩ của mọi người, một số giảm đốc điều hành của công ty đã vô thức hoảng loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.