Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Đinh Thanh Thanh và nhóm người Hồng Mẫn đều thay đổi, sau đó họ nhìn thấy những người máy kia đồng loạt đưa tay ra, bế những người bị hôn mê trên mặt đất lên.
Người máy Tai Nhỏ thường đi theo bên cạnh Tiêu Nhi nói: “Những việc hao tổn thể lực như thế này cứ để bọn tôi làm là được rồi."
Đinh Thanh Thanh và Hồng Mẫn liếc mắt nhìn nhau, giọng nói cũng run lên, nghi ngờ hỏi: "Nè, những người máy này, không phải đều là người của bố tôi đó sao?" "Tôi vừa chỉnh sửa thiết lập chương trình của chúng nó xong, bây giờ chúng sẽ phục vụ cho chúng ta." Hoắc Kiến Phong rút tay về, nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng những người máy này có ý thức tự chủ và hệ thống tự sửa chữa cực kỳ mạnh mẽ, một giờ sau chúng sẽ tự khởi động lại hệ thống. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải sơ tán tất cả mọi người trên đảo rút lui lên thuyền, sau đó xác nhận lại vị trí an toàn và hoàn toàn hủy diệt hòn đảo này trong thời gian một tiếng đồng hồ."
Ngữ khí của anh rất nhẹ nhàng, tựa như lời vừa ra khỏi miệng là sẽ bị gió đêm thổi bay đi, nhưng khi lọt vào tai của mỗi người ở đây thì lại tạo nên một sự áp lực vô hình cực kỳ nặng nề.
Đinh Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy sau gáy nhói lên một cái, giống như có thứ gì đó đang lôi kéo trên dây thần kinh vậy, nhanh đến mức cô không kịp nghĩ ra đó là gì: “Chúng ta phá hủy những thứ hại người trên đảo đi, sau đó giữ lại hòn đảo này để cống hiến cho đất nước không được à?”
Cô ta lắc lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác đau nhức kia, đưa mắt ngắm nhìn quanh bốn phía: “Hòn đảo này khí hậu ôn hòa, sản vật phong phú, cho dù biển đổi thành một cơ sở trồng cây thảo dược thì cũng rất có triển vọng. Phá hủy nó đi như vậy thật sự rất đáng tiếc đó!"
Hoắc Kiến Phong lãnh đạm giương mắt lên nhìn: "Đúng là nơi này rất tốt, nhưng cũng chỉ tốt ở mặt ngoài. Trên thực tế, trong lòng đất đã bị khai thác đến cạn kiệt từ lâu rồi, chẳng những thế mà còn có chất phóng xạ cực mạnh và virut sinh hóa vô cùng đáng sợ. Sau thời gian thử nghiệm này, cộng thêm từng viên đạn pháo được bắn ra, không bao lâu nữa sự ô nhiễm từ dưới đáy biển sẽ nhanh chóng khuếch tán lên tới mặt đất thôi. Đến lúc đó, hòn đảo này nhất định sẽ biến thành địa ngục trần gian. Chúng ta nhất định phải thừa dịp các chất ô nhiễm còn chưa kịp phát tán mà phá tan hòn đảo này, để chúng chìm xuống đáy biển sâu hàng chục triệu ki-lô-mét. Sức mạnh của tự nhiên sẽ cần nuốt và thanh lọc toàn bộ những chất ô nhiễm này để ngăn ngừa sự ảnh hưởng lan rộng đến những khu vực khác."
Khó trách anh lại phải hành động vội vàng đến như vậy, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tất cả mọi người đều không dám chậm trễ nữa, bắt đầu kiểm kê nhân số rồi chia ra hành động.
Tiêu Nhi bước xuyên qua đám người, dừng lại trước một người máy có kích cỡ nhỏ hơn những con còn lại, nâng tay nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu nó: "Con cũng nên xuất hiện đi chứ nhi?"
Đôi mắt vô hồn của người máy chớp chớp mấy cái, sau đó nó nâng hai cánh tay lên, ôm lấy cái đầu của mình.
Chỉ nghe một tiếng "click' vang lên, nó đã tháo đầu của mình xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuần tú ở bên trong. Đúng lúc này, Hoắc Kiến Phong vừa từ trên bục đi xuống, đứng bên cạnh Tiêu Nhi.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn kia, vì phải ở trong người máy quá lâu mà cả khuôn mặt đều đỏ ửng, đôi mắt đục ngầu của anh sáng bừng lên, mấy nếp nhăn trên mặt cũng theo đó mà giãn ra ít nhiều.
Hoắc Kiến Phong không kìm lòng được mà vươn tay ra, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại ở vị trí dưới hai bên nách của Vân Thiên.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, nhìn như đang bình tĩnh không chút xao động, nhưng mấy đầu ngón tay đang run rẩy khe khẽ kia lại để lộ ra cảm xúc phức tạp của anh lúc này.
Vân Thiên hơi do dự, nhưng vẫn chậm rãi giang hai cánh tay ra.
Ngay tức khắc, Hoắc Kiến Phong không còn do dự gì nữa, lập tức ôm cậu bé ra khỏi người máy.
Không ai lên tiếng, nhưng những tiếng ồn ào xung quanh dường như đã bị ngăn cách ở bên ngoài. Đôi mắt Hoắc Kiến Phong đó ứng lên, anh mạnh mẽ ôm Vân Thiên vào trong lồng ngực của mình. Cắm của Vân Thiên gác lên bả vai gầy của Hoắc Kiến Phong, vành mắt cậu cũng đó ứng, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Hoắc Kiến Phong.
Sự ấm áp như thiêu đốt lấy hai người làm trung tâm mà khuếch tán ra bên ngoài, tựa như hai người đứng ở hai đầu của một đường đua, xuất phát vào những thời điểm khác nhau, nhưng đến cuối cùng họ vẫn gặp được nhau, vui vầy sum họp.
Đối với bất kỳ mối quan hệ dài lâu nào, mối quan hệ gắn bó nhất đó chính là hai bên cùng hướng về nhau, trong lòng bạn có tôi và ngược lại, trong lòng tôi cũng có bạn.
Tình yêu là thế, mà tình thân cũng chính là như vậy!
Tiêu Nhi nhìn hai người, đôi mắt cô cũng bất giác ướt đẫm theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.