Chương trước
Chương sau
Kenny Đinh gọi bác sĩ La Sâm và Peter Hoàng đến phòng khách nhỏ rồi nghiêm nghị nói: "Có thật sự nghiêm trọng như anh nói không?"
Bác sĩ La Sâm gật đầu rồi đưa cho anh ta dữ liệu tổng hợp: "Mức độ cơ thể lão hóa của anh ta vô cùng nghiêm trọng, là trường hợp nghiêm trọng nhất trong các trường hợp mà tôi gặp từ trước đến nay. Hơn nữa thời gian gần đây tốc độ lão hóa của anh ta đang có xu hướng tăng tốc, có lẽ không sống được bao lâu nữa."
Chẳng trách tại sao lúc nãy khí thể của anh ta lại kinh khủng như vậy! Đối với một người sắp chết mà nói thực sự không còn gì phải sợ nữa, cho dù anh ta là thủ lĩnh của tập đoàn hắc đạo lợi hại nhất.
Kenny Đinh cau mày: "Không sống được bao lâu nữa là còn bao lâu? Có thể tính được thời gian chính xác không?"
Bác sĩ La Sâm thành thật nói: "Nếu như chăm sóc tốt, mỗi ngày đều nghi ngơi giải trí duy trì tâm trạng vui vẻ, bổ sung đầy đủ các chất dinh dưỡng thì có thể còn sống được một hai năm. Nhưng nếu sống một cuộc sống khó khăn, mỗi ngày đều bị áp lực và mệt mỏi thì có lẽ nhiều nhất cũng chỉ nửa năm mà thôi." "Nửa năm?" Peter Hoàng kinh ngạc trừng mắt. Anh ta đối với người đàn ông mà anh cả vô cùng sùng bái này không có chút thiện cảm nào cả, nhưng khi nói đến cái chết vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Bác sĩ La Sâm gật đầu, ánh mắt tiếc nuối: " Dựa theo tình trạng suy giảm thể chất hiện tại của anh ta, ước tính nửa năm là vẫn còn tốt. Nếu muốn biết được kết quả tính toán chi tiết hơn, thì tôi có thể tiến hành quan sát định kỳ với anh ta"
Kenny Đinh đặt dữ liệu xét nghiệm lên bàn cà phê rồi giơ tay ngăn cản: "Không cần, thay vì dành thời gian quan sát thì tốt hơn hết là nên tìm cách giải quyết. Trong tình huống hiện tại của anh ta, không có cách nào để loại bỏ hoàn toàn độc tố ra khỏi cơ thể anh ta à?"
La Sâm lắc đầu: "Xin lỗi, anh Đinh. Chất độc đã gây ra những tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể anh ta. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là ngăn không cho nó trở nên tôi tệ hơn, và hết sức chữa trị. Nhưng không thể chữa trị hoàn toàn được. Giống như bệnh nhân bị nhiễm trùng đường tiểu, kết quả cuối cùng chỉ có thể là nếu chỉ có thể đổi thận, dù là thận nhân tạo hay thận của người khác thì đó cũng phải là một quả thận hoàn toàn khỏe mạnh mới được. Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng các cơ quan trong cơ thể của anh Kiến Phong này đang dần suy kiệt, bao gồm cả xương và da, vì vậy ngay cả khi anh có đủ người để thay thế các bộ phận ở đây cũng không được, cơ thể anh ta không thể chịu đựng được loại phẫu thuật này và cũng không có phẫu thuật thay thế toàn bộ cơ thể như vậy."
Hy vọng cuối cùng của Kenny Đinh đã bị dập tắt. Anh ta dựa lưng vào ghế sô pha, xoa xoa ngón tay rồi thản nhiên nói: "Được, tôi biết rồi, hôm nay anh đã vất vả rồi."
Bác sĩ La Sâm thụ sủng nhược kinh nói: "Anh Đinh khách khí rồi, cảm ơn ông đã cung cấp cho tôi một bệnh án nghiên cứu quý giá như vậy. Khi tôi đến đã mang theo rất nhiều chất dinh dưỡng tinh khiết và có nồng độ cao mới nhất của viện nghiên cứu của chúng tôi, tất cả đều trì hoãn sự lão hóa, anh có thể cho anh Kiến Phong dùng nó, trong thời gian ngắn nhất định sẽ giúp ích cho cơ thể anh ta."
Đôi mắt của Kenny Đinh sáng lên, nhã nhặn gật đầu: "Được, anh đã có tâm rồi., nhân tiện hãy mang nó với bác sĩ Rosen và gửi cho bác sĩ. Thằng hai, đi theo bác sĩ La Sâm đi lấy đi, đồng thời tiền bác sĩ luôn." "Vâng, anh cá" Peter Hoàng cầm hộp thuốc rồi tiễn bác sĩ La Sâm ra ngoài.
Kenny Đình nhìn cánh cửa đang từ từ đóng lại rồi nặng nề thở dài, anh ta không ngờ răng anh ta mất bao nhiêu công sức làm ra mà chỉ lại là một người nửa vô dụng. Xem ra phải năm chặt công việc sau này, trong vòng nửa năm nhất định phải hoàn thành!
Buổi tối, trên lầu hai, trong phòng của Đinh Thanh Thanh, nhạc của Heavy Metal được phát ra, Đinh Thanh Thanh đeo một sợi dây buộc tóc màu đen, mặc bộ quần áo thể thao màu đen ôm sát người đang liên tục đấm vào bao cát mà không hề hay biết rằng có người đã bước vào.
Kenny Đinh cau mày tắt nhạc đi, cô ta quay người lại, không hài lòng nói: "Bố, bố làm gì vậy?" “Bố còn muốn hỏi con đang làm gì vậy?” Kenny Đinh khoanh tay đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc: "Con vốn rằng biết bọn họ là khách của bố mà còn không có chừng mực như vậy là đang muốn chọc tức bố sao?"
Đinh Thanh Thanh rũ mồ hôi trên đầu, tháo gắng tay ra, không chút khách khí cười nói: "Bố người khác không hiểu bố, con còn cũng không hiểu bố hay sao? Dù sao bố cũng không để bọn họ sống sót rời khói đây vậy thì cho con chơi một chút có vấn đề gì to tát đâu." Cô ta ném găng tay xuống bàn, từ trong tủ lạnh lấy ra một lon Coca rồi uống cạn, hiển nhiên là chẳng để ý đến lời nói của anh ta ra gì.
Ánh mắt của Kenny Đinh trầm xuống, hàn ý ngay lập tức lan tỏa trong phòng. Anh ta lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Không có gì to tát. Nhưng điều kiện trước tiên là bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ của bố, bọn họ là điểm quan trọng tất yếu tròn nhiệm vụ này. Khi bọn họ hoàn thành công việc của bố, con muốn thể nào cũng được nhưng bây giờ tuyệt đối không được!"
Đinh Thanh Thanh thấy bố mình đang thực sự khó chịu, cô ta đặt lon nước xuống, lười biếng làm động tác "OK": "Con biết rồi! Bố nói không động thì con không động! Nhưng mà bố, hôm nay con gây rối như vậy không phải chỉ để cho vui đầu, chủ yếu là để giúp bố kiểm tra hai người này, đặc biệt là cái người tên Phong kia. "
Dinkenny đảo mắt: "Ồ, kết quả ra sao?" "Kết quả là người tên Phong kia bị bệnh thật, mà còn nhất định là sắp chết. Về phần người phụ nữ tên Tiêu Nhi kia, cô ta nhất định là một con hồ ly tinh xảo quyệt." Khỏe miệng Đinh Thanh Thanh nhếch lên một tia hứng thú, cô ta nhướng mày đắc ý nói: "Tuy nhiên, hồ ly dù có giỏi cỡ nào cũng không thể đầu lại một thợ săn giỏi, nên cũng không sợ lăm. Vậy nên hai người này, bổ có thể thoải mái sử dụng, nhưng cũng phải nhanh lên, kẻo người tên Phong kia ngúm rồi đến lúc đó bố lại phải tìm người mới" "Con biết được thì tốt, vậy đừng gây phiền phức cho bố nữa" Giọng điệu của Kenny Đinh không được tốt, nhưng vẻ mặt anh ta rõ ràng đã dịu đi: “Bác sĩ La Sâm đã đến khám cho anh ta và nói rằng nên cố gắng giữ cho anh ta có tâm trạng tốt. Con gây rối như vậy, anh ta không thể vui vẻ được, đến lúc đó bị tức chết thì đừng trách bố tìm con để tính sổ." "Con biết rồi, con hứa sẽ để anh ta giúp bố trước, sau đó mới chơi bọn họ đến chết, được chưa?" Đinh Thanh Thanh cợt nhả chớp chớp mắt.
Kenny Đinh bất lực trừng mắt nhìn cô ta, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó liền nhắc nhở: "Con nên để Dịch Tiểu Phi kia trở về càng sớm càng tốt. Thời gian của Hoắc Kiến Phong không còn nhiều nữa, đừng để bên phía họ Dịch đến làm phiền nữa, kẻo lại thêm phiền phức."
Đến bao nhiêu cô ta chặt bấy nhiêu! Đây là một hòn đảo bí ẩn lẽ nào còn còn sợ một tên họ Dịch nhỏ bé kia sao? Huống hồ con bé ngốc nghếch kia cô còn chưa chơi đủ!. Trong lòng Đinh Thanh Thanh nghĩ như vậy nhưng vẫn nói cho có lệ: "Được được, bây giờ bố là to nhất, bố nói thể nào thì là thế đó!"
Kenny Đinh vẫn không yên tâm dặn dò thêm vài câu rồi mới quay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.