Chương trước
Chương sau
Peter Hoàng đỡ Kenny Định dậy, gào lên: “Ôi trời di anh hai di, anh không sao là tốt rồi! Thật là, vừa nãy anh hủ chết em rối đầy!"
Kenny Đinh ngối thẳng dây, thở thật sâu, sau đó giận dữ lườm anh Peter một cái: "Anh đừng có làm màu nữa được không. Cả cô Tiêu và anh Hoắc đều là quý nhân của chúng ta đấy, giờ anh đã hiểu ra chưa?"
"Rồi rối rồi. Tất cả là tại anh được chưa!" Peter Hoàng lắp ba lắp bắp gật đầu trinh trọng, sau đó lại quay sang Tiêu Nhi hậm hực nói: "Tôi xin lỗi nhẻ cô Tiêu, vừa này là tình huống cấp bách nên đã mạo phạm đến cô."
Kenny Đinh cũng quay sang nói với Tiêu Nhi: “Cô Tiêu à, cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, sau này cô chinh là ân nhân cứu mạng của tôi."
Tiêu Nhi gạt chất lỏng trên tay, lắc đầu: "Anh Đình đừng khách sáo thế, nếu như không có tôi thi bọn họ vẫn bình an vô sự mà. Và lại người thật sự củu anh lànhân viên vườn thuốc thảo dược."
Lúc cô nói những lời này, ánh mắt hờ hững liếc trên người Peter Hoàng.
Peter Hoàng tư biết mình đuối lý, ngượng ngùng cúi đầu không nói câu nào.
Hoắc Kiến Phong che miệng lại, hång giọng một cái, sau đó quay sang Tiêu Nhi sẵng giọng: “Xem em đắc ý chưa kia, vừa nãy anh Đình chỉ cổ tình do hỏi em chút thôi."
"Hå?" Tiêu Nhi ngắn ngơ, mơ màng nhìn sang Kenny Đinh.
Kenny Đinh bỗng nhiên chột dạ, nhưng sau đó anh ta lại bình tĩnh lại như thường, xua tay giải thích: "Không đâu không đâu, anh Hoắc à, vừa nãy tôi lên cơn suyễn, nếu không thì Peter cũng không sốt ruột đến vậy. May mà nhờ có cô Tiêu giúp đỡ, cô Tiêu, cô đúng là một bác sĩ tuyệt vời, trong thời gian ngắn mà có thể phản ứng nhanh như vậy."
Biết ngay mà, cô biết ngay tên quỷ này không hề đơn giản như vậy!
Trong lòng Tiêu Nhi không vui, nhưng gương mặt vẫn cố cười ngượng ngùng nói: “Dù gì cũng đã đi học nhiều năm như vậy, lúc nào cũng phải có phản xạ có diều kiện mà. Nhưng mà, việc này chủ yếu là nhờthuốc của anh Đinh thật sự quả tốt.
Kenny Đinh đang dinh nói gì thì Hoắc Kiến Phong lại che miệng ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ khu..."
Anh chồng tay lên cây trượng, ho đến mức hai bả vai run rẩy.
Mặt Tiêu Nhi biến sắc, vội vã đến dìu anh: "Anh Phong, anh Phong, anh làm sao vậy? Có phải chúng ta ra ngoài quả lâu rối nên sức khỏe anh không chịu nổi không?"
Hoắc Kiến Phong khó nhọc nuốt nước bọt, anh muốn nói gì đó, nhưng vừa định cất lời thì cơn ho lại càng thêm kịch liệt
Tiêu Nhi đỡ tay anh, sợ đến mức mặt tái nhợt.
Kenny Định thấy vậy thì chưa đợi họ mở miệng, đã vôi vã đến dặn dò tài xế: "Mau lên, mau quay về đại bàn doanh."
Rất nhanh sau đó, Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đã được sắp xếp ở một căn phòng lớn trong biệt thự.
Căn phòng này rất lớn, thảm trài sàn rất mềm mại, đặt chân lên còn không có tiếng động.
Ngoại trừ chiếc rường lớn dành cho hai người thì còn một khu tách biệt như một căn phòng sách nhỏ,căn phòng sách này còn có cả bàn làm việc, máy tính, sách vở đủ cà.
Ngoài ra, ở chỗ trống bên cạnh giường còn có một số thiết bị giám sát thường được sử dụng, có lẽ bọn họ lo lắng Hoắc Kiến Phong xảy ra chuyên gi nên cố ý chuẩn bị.
Tiêu Nhi vừa đỡ Hoắc Kiến Phong nằm xuống thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy có người mặc trang phục hầu gái đến: “Ngài Hoắc, cô Tiêu, chào hai vị! Chúng tôi là người giúp việc ở đây, tên tôi là Thái."
Mắt đen, da vàng, cô gái này mang nét điển hình của người châu Á, còn nói thông thao tiếng nước Z, vì vậy Tiêu Nhi cảm thấy rất gần gũi: "Cô là người nước Z à?"
Cô Thái đưa nước ấm và món ăn nhẹ lên bàn, mim cười lắc đầu: "Không ra, tôi chỉ là người nói được tiếng nước Z thôi, tôi còn nói được rất nhiều tiếng quốc gia khác nữa. Ngài Đinh bảo rằng trước hết mời hai vị cử nghi ngơi một chút, sau đó đến khi tiệc tối bắt đầu, chúng tôi sẽ mời hai vị xuống dưới.”
Trong mắt Tiêu Nhi lỏe lên tia thất vọng: * vậy cảm ơn cô!"
Cô Thái cung kính khom người, không nói gì nữa,yên lặng rời khỏi phòng.
Tiêu Nhi đi sang kia, rót ly nước ẩm cho Hoắc Kiến Phong, ôn hòa nói: "Trước hết anh uống miếng nước cái đã, từ từ thôi. Bọn họ.." Cô không nhịn được mà thẩm mång hai câu, Hoắc
Kiến Phong vừa cẩm ly nước vừa cầm tay cô.
Anh ra sức nắm thật chặt, mắt không khỏi nhìn trái phải xung quanh một chút.
Tiêu Nhi lập tức ý thức được có chuyện gì, đôi mắt trong veo nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra có vài chỗ giấu camera rất nhỏ rất tinh vi.
Trong bình hoa cỏ, ở khung kính bức họa cũng có, ngay cả họa tiết điều khắc trên giường cũng có nốt.
Thế này cũng hơi quá đáng rồi đấy nhé!
Cơn giận trong lòng Tiêu Nhi lại tăng lên.
Cô chuẩn bị nổi khùng lên thì Hoắc Kiến Phong lại năm chặt tay cô lại.
Anh cười cô, cười yếu ớt, dịu dàng nói: "Càm on em!"
Anh nhận lấy ly nước, giống như là không có chuyện gì xảy ra nhấp một ngụm.
Tiêu Nhi thấy anh bình tinh và trấm ổn như vậy,cơn giận lúc này cũng tiêu tan đi.
Cô không còn một mình nữa, cô còn có anh, cô và anh sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Cô cần thận rèm chăn cho anh, đôi mắt tràn đầy sự yêu thương: "Anh thấy thể nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa? Tuy rằng chặng đường có hơi xa nhưng thật sự không ngờ môi trường trên đảo lại tốt như vậy. Chất lượng không được tạo tốt và tốt hơn nhiều so với nước Thanh Bạch. Chúng ta cử ở đây đi, nói không chừng sức khỏe của anh sẽ tốt hơn đấy."
Hoắc Kiến Phong gật đầu: "Ừ, anh biết chứ, khí hậu ở nơi đây đúng là rất thích hợp
Thấy anh đã uống nước xong, Tiêu Nhi nhận lấy ly nước để sang một bên, vẻ mặt cô đầy ao ước: "Hay là chúng ta coi như đây là tuần trăng mật đi. Haizzzz, cũng chẳng biết anh Đinh kia sẽ cho anh làm việc gì? Người khác tốt như vậy, còn vừa thích nước Z nữa chứ, cảm giác còn rất có duyên."
Hoắc Kiến Phong nắm tay cô, kéo có ngôi xuống giường nói: “Anh thì không sao cà, anh chỉ lo em sẽ không có ai trò chuyện cùng."
"Sao có thể chứ?" Tiêu Nhi cười hì hì, lườm anh: "Chi cần được d bên anh, em sẽ chẳng bao giờ thấy buồn chán đâu."Bọn họ nằm tay nhau thật chặt, đôi mắt nhìn nhau chan chứa tình càm.
Trong khi đó, ở một căn phòng xa xa, Kenny Đinh và Peter Hoàng đang ngồi xem video trên máy tính, bọn họ nghe thấy từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của đôi nam nữ vừa nãy.
Peter Hoàng bỗng rụt cổ, cả người run lên nổi hết cả da gà da vịt, ghét bỏ nói: "Anh hai, tình cảm của hai người bọn họ thật là tốt mà! Người đàn ông kia sắp biển thành ông già đến nơi rồi mà cô gái kia vẫn còn muốn anh ta sống lâu hơn kia!"
Kenny Đinh tưa lưng vào ghế dựa, khỏe miệng nhếch lên cười nhạt: "Cậu cho rằng những lời họ nói bây giờ đều là thật lòng sao? Vậy thì cậu quả coi thường Hoắc Kiến Phong rồi"
"Nói vậy mà không phải là thật lòng ư?." Peter Hoàng gãi gãi mải tóc vàng trên đầu: “Lẽ nào khi mới bước vào cửa đã phát hiện ra đó của chúng ta rồi?"
Kenny Đinh không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn anh ta.
Peter Hoàng sửng sốt, nhếch môi, trong lòng thẩm oán trách: "Cái người đàn ông này, hắn ta thật sự lợi hại đến vậy sao? Hắn làm sao có thể thính như vậy!"
"Bác sĩ Rosen có den dây không?"Trong lúc Peter Hoàng đang ngắn ngần ngơ ngơ thì chợt nghe thấy tiếng của Kenny hoàng, vội vàng nghiêm mặt giải thích: “Đang trên đường đến đây rối, có lẽ mai sẽ đến đây."
Kenny Đình tất máy tính, gương mặt bừng lên ý cười.
Nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra, nụ cười của anh ta lạnh lùng và thâm hiểm sâu xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.