Trước khi họ trả lời, Peter Hoàng đã tự nhủ: "Nhưng hai người đừng mơ tường dùng thứ này để liên lạc với bên ngoài! Chúng ta có thể lục soát Internet trên khắp thế giới, nhưng bên ngoài tuyệt đối không thể tìm được nơi này của chúng tôi." Lông mày của Hoắc Kiến Phong nhíu lại, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng. Tiêu Nhi đè nén sự chấn động trong lòng, già vở không tin: "Hừ, người cử khoác lác đi! Mạng 10G từ đâu ra chứ?" Peter Hoàng trợn mắt khinh thường: "Nữ nhân này, cô tóc dài kiến thức ngắn, sau này từ từ sẽ học được. Nơi này của chúng ta, còn khó tin hơn so với tường tượng của cô nhiều." Hoắc Kiến Phong gật đầu: “Anh Hoàng, tôi tin những gi anh đang nói. Hệ sinh thái tôi đã nhìn thấy suốt dọc đường tới đây, có lẽ công nghệ ở đây hiện tại tiên tiến hơn tất cả công nghệ khác của các nước phát triển trên thế giới. Có lẽ cao hơn rất nhiều lần. Chắcchắn không khó để đi trước trong lĩnh vực công nghệ mạng" Peter Hoàng ngạc nhiên nhìn Hoắc Kiến Phong "Ó, tôi không nghĩ rằng anh đã già đi, ảnh mắt anh vẫn rất tốt!" Hắn đắc thắng ngẩng đầu lên nói thêm: "Nghe nói anh là hacker số một thế giới, công nghệ nước Z của anh hiện tại đứng đầu thế giới, Nhưng trên thực tế, những gì anh chưa thực hiện được, thì ở đây đã làm được từ rất lâu." Hoắc Kiến Phong khiêm tốn cong cong môi: "Những lời đồn đại về tôi ở bên ngoài đều là sự quả đánh. Tất cả đều là sai sự thật. Tôi chỉ là một người bình thường. Những người ở đây mới thực sự là nhân tài lợi hại." Peter Hoàng tự mãn và đang định nói lại thì nghe thấy một tiếng cười nồng nhiệt vang lên, sau đó là một giọng nói mộc mạc của một người đàn ông. "Anh Hoắc, anh quá khách sáo. Nếu anh là người bình thường, trên đời này có lẽ không có nhân tài." Tiêu Nhi tỏ mò nhin xung quanh, xung quanh trống không, không có ai khác và không giống như có một người nói. Thâu tóm ánh mắt của cô ấy, Peter Hoàng cườiđắc thẳng: "Đừng nhìn, đây không phải là công nghệ cổ hủ nước Z của cô, mà là kỹ thuật truyền âm qua không khí hiện đại nhất, Sử dụng mật độ không khi khác nhau tại các vị trí khác nhau, đạt tấn số quy định. Âm thanh chính xác." "Lợi hại như vậy sao?" Tiêu Nhi trợn to hai mắt, như muốn bày ra về mặt không thể kinh ngạc hơn: "Thi ra ở đây cô là một bảo tàng khoa học kỹ thuật khổng lồ! Vậy thì tôi thực sự đến đúng nơi rồi, tôi nhất định có thể học hỏi được nhiều điều." Khi những lời nói dứt, cô ấy chạy nhanh hơn và nhìn xung quanh một cách vô tư tựa như một đứa trẻ tò mò. Đứa trẻ láo cả này! Hoắc Kiến Phong trong mắt lỏe lên về cưng chiều, nhưng lại giả vờ thành khẩn tiếp tục chủ đề với Peter Hoàng: “Vậy thi giọng nói vừa rồi, có phải là sếp của anh không? Nghe rất có sức sống và táo bạo." Peter Hoàng tự hào nâng cằm lên: "Đương nhiên! Nhưng anh ấy không phải ông chủ của tôi, anh ấy là anh trai của tôi. Đi thôi, anh cả của tôi đã chờ anh ở bên trong rồi." Khi vừa dứt lời, Peter Hoàng đi nhanh hơn.Vừa bước tới cửa biệt thự lâu đài cổ, liền nhìn thấy một đoàn người chào hỏi từ lâu đài cổ kính. Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu tím sẫm, khoảng bốn mười năm mươi tuổi, cao lớn, với bờ vai rộng lớn, trong lúc phất tay lộ ra khí chất chín chắn, trắm ổn. Thêm một vài vệ sĩ cao cả và dũng mãnh đi cùng anh ta, nhưng cũng không he ảnh hưởng đến khí chất mạnh mẽ của anh ta, ngược lại, nó thể hiện phẩm giá của mặt trăng giữa các vi sao. Nhin thấy Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, vẻ mặt uy nghiêm bình tĩnh của anh ta lập tức nở nụ cười dịu dàng, chào hỏi, vừa đi vừa lễ phép nói: "Quý khách tôn quý, tôi đã đợi hai người lâu rối." Anh có khuôn mặt châu Á rất khác với Peter Hoàng và nói thông thạo ngôn ngữ Z, Tiêu Nhi hơi ngạc nhiên, ngay cả trong môi trường trông giống như một khách sạn nghi dưỡng ở đây, tại sao ông chú huyến thoại này lại trông giống như một doanh nhân tốt bụng? Chi là khí chất hơi mạnh mẽ mà thôi. Họ chưa kịp nói thì người đàn ông trung niên đã đứng trước mặt họ, nhìn về mặt tiếc nuối của Hoắc Kiến Phong nói: "Này, không ngờ tin tức mà chúng tanhận được lại là sự thật, anh đã chịu khó rói" Anh hào phóng đưa tay ra: "Anh Hoắc, rất hoar nghênh anh tham gia." Hoắc Kiến Phong lång lặng đứng tại chỗ, hai tay chống nang, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên, Tuy rằng phong trần bụi bặm, cả người toát ra về già nua nhưng khí chất của anh ấy không thua người đản ông trung niên. Khi ánh mắt họ chạm nhau, bầu không khí dường như ngưng lại. Đám thuộc hạ do Peter Hoàng đứng đầu lập tức trở nên căng thẳng, trong tiem thức rút vũ khí ra chỉ về phía Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi: "Lão xược! Các người dám vô lễ với đại ca chúng ta, các người muốn chết sao? Có tin, tao giết các ngươi bây giờ không?" Tiêu Nhi biết những người này không đơn giản, nhưng không ngờ bọn họ lại mang theo súng. Nhìn những họng súng đen ngòm, khuôn mặt cô ấy không hề lộ ra chút biểu cảm nào, mà lại ân cần lau mồ hôi thay Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong không nói gì cả, ngay cả mi mắt cũng không nâng lên.Trong ảnh mắt của người đàn ông trung niên nhanh chóng hiện lên sự tán thường, anh ta mim cười xin lỗi vỞI Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, rồi mới quay đầu lại và mắng Peter Hoàng: "Dừng lại, lui xuống hết cho ta! Họ là khách quý của chúng ta, không được thất lễ. Chỉ cần họ ở đây, họ có thể không tuân theo bất kỳ quy tắc nào trên đào! " Peter Hoàng và những người khác trố mắt ngạc nhiên, lập tức hạ vũ khí xuống đàng hoàng, củi đầu tùi lại hai bước. Người đàn ông trung niên hài lòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, lại duỗi tay ra, cười nói: "Ông Hoắc, xin chào! Tôi là Kenny Đinh." Hoắc Kiến Phong nhếch môi, vui vẻ vươn tay trước ánh mắt chủ ý của mọi người: "Đúng vậy! Anh Đình đây quả là một ông chủ phong độ, nếu không tự giới thiệu, thì loại người vô danh tiểu tốt như tôi, sao có thể dám đến bắt tay cơ chứ? Anh Đinh, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Hóa ra không phải thờ d, mà là khiếp so không dám! Đám người Peter Hoàng vừa rồi cũng tức giận, muốn giết chết Hoắc Kiến Phong, lúc này trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.Anh cà của bọn họ, là người giỏi nhất trên đới, ai nhìn thấy cũng phải kính nề ba phần. Hai tay lễ phép nhẹ nhàng buông lông ra, ánh mắt Kenny Đinh lại nhẹ nhàng hướng về phía người Tiêu Nhi: "Anh Hoắc, đây hẳn là phu nhân của anh, cô Tiêu Nhi! Quả nhiên giống như lời đồn, cô ấy xinh đẹp như hoa. Điều hiểm thấy hơn nữa là cô Tiêu không chi có vẻ đẹp vạn người mê mà côn coi trọng tình nghĩa và dũng cảm. Thật là hiếm có, hiếm có! " Lần này anh ta không đưa tay ra, mà rất lịch sự củi đầu nhẹ về phía Thieu Nhi. Tiêu Nhi cười dịu dàng hào phóng, hơi cúi đầu đáp lại, nửa đùa nửa thật: "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, người chồng mà mình lựa chọn, nén nước mắt cũng phải theo thôi!" "Ha ha ha, nói hay lắm!” Kenny Đinh vui vẻ vỗ vỗ tay cười: “Hai người như vậy, vừa nhìn là biết một cặp vo chồng son!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]