Chương trước
Chương sau
Hồng Tuấn lau nước mắt và ấm áp nói: "Thưa anh, tôi biết anh thương chúng tôi nên không ép chúng tôi phải làm việc cực nhọc. Nhưng anh hãy nhìn vào tình hình hiện tại của quốc vương và vương hậu thì anh cũng phải xử lý các vấn để khác nhau thay mặt cho vương từ nước Thanh Bạch. Chúng em không thể vững vàng như anh, chuyện tìm kẻ sát nhân mà không cần giấu vết cứ giao cho em và em gái!"
Hồng Mẫn nghi ngờ và trong khi do dự, cô cảm thấy có một lực trong tay.
"Hồng Mẫn, Hồng Tuan nói nói đúng, anh đã đổi xử rất tốt với mọi người và xử lý tốt trong mọi việc. Kể từ bây giờ, sự uy nghiêm của nước Thanh Bạch và sư uy nghiêm của hoàng gia chúng ta đều giao hết cho anh.
Bổ anh ta đây làm, ám thị muốn chuyển lại chức vị cho anh ta sao? Hồng Liệt là vương từ nước Thanh Bạch, cái chết của anh ta có thể coi là một quốc tang nhỏ, đến lúc đó nhất định sẽ phải thông báo đến chocác nước, đến lúc đại diện các nước đến chia buón thi đếu sẽ được anh ta đón tiếp, lúc đó không phải là thông báo danh tính người thừa kế tương lai của anh ta sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hồng Mẫn không khỏi u ám, bất đắc dĩ nói: "Ta, ta thật sự muốn đích thân đỡ đần phụ vương, nhưng mà lúc tiếp khách đến chia buồn thì sẽ liên quan đến thể diện của hoàng gia, nếu thể thì thật sự quá qua loa. Phụ vương, vậy thì hãy nghe lời và để cho em hai và em gái điều tra ra kẻ giết người."
Quốc vương Phổ Mật vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh ta và gật đầu nhẹ nhõm: "Ba anh chị em các con phải cố gång, không được để mất danh dự cũng như không được bỏ qua cho kẻ giết người."
"Phụ vương cứ yên tâm!" Ba anh em đồng thanh nói.
Hồng Mẫn lau nước mắt đứng dậy, đỡ Hồng Tuấn và Hoa Dung, khuyên nhủ nói: "Nếu gặp bất kỳ vấn đề gì hoặc phát hiện ra điều gì đó thì đừng quên nói với anh, biết không?"
Hoa Dung nhẹ gật đầu.
Hồng Tuấn cũng mím mỗi gật đầu,
Ngay khi bác sĩ Trung y đến, cả ba bọn họ đãgiúp Vương hậu Tida vào chẳn doán bệnh.
Xác nhận rằng vương hậu chi là hơi sợ hãi nên cũng không có vấn đề lớn, nên ba người bọn họ yêu cầu quốc vương chăm sóc cơ thể bàn thân của mình trước khi rời đi,
Phòng ngủ của vương tử.
Trong thư phòng, Hồng Mẫn mở một chai rượu vang đò quý giá và thoải mái dựa vào ghế,
Anh ta lắc ly rượu đỏ, nhìn chất lỏng đò tươi ở bên trong, nhớ đến những vết thương khủng khiếp trên cơ thể của Hồng Liệt, không khòi cười găn: “Hồng Liệt, anh cho em biết cái gì là không cam lòng, chết đi sống lại cũng không trách được ta."
Hồng Mẫn vui vẻ nhấp một ngụm rượu, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, khẽ hét: "Hạ Lỗ." Cửa thư phòng cạch một tiếng được mở ra, Hạ Lỗ vội vàng đi vào, cung kính nói: "Điện hạ, ngài có gì sai bảo ạ?"
"Gọi Lâm Viên cho tôi" Hồng Mẫn lắc ly với nụ cười trong đáy mắt: “Ông ta đã làm việc rất tốt, ta muốn thường cho ông ta."
"Bẩm thưa điện hạ, Đại nhân Lâm Viên vẫn chưa trở lại a.""Sao?" Ảnh mắt của Hồng Mẫn lóe lên.
Ha Lỗ vội vàng củi đầu giải thích: "Mặc dù ông ta đã theo lệnh của điện hạ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhưng trong quả trình hành động, người phụ nữ đi cùng ông ta đã bỏ chạy. Đại nhân Lâm Viên nói rằng để đảm bảo chắc chắn không có chuyện gì và sẽ không có bất kỳ sự cố nào bất ngờ xảy ra, vi vậy một lần nữa đích thân đại nhân phải dẫn người đi truy lùng, để tôi trở về bẩm bảo điện hạ trước, giúp điện hạ xử lí những chuyện tiếp theo."
Hồng Mẫn thả lỏng người, từ tốn nhấp một ngụm rượu: "Phụ nữ đối với ông ta mà nói chẳng qua là chuyên tầm thường. Bây giờ tìm một vài người đáng tin rồi âm thẩm chuẩn bị bữa tiệc mừng. Lần này, mỗi người đều sẽ có phần thường."
"Vâng, xin cảm ơn điện hạ! Đa tạ điện ha!" Hạ Lỗ cười rồi di chuẩn bị ngay.
Cửa đóng lại, Hồng Mẫn lại nhấp một ngụm rượu rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại trong yên bình.
Mọi thứ đã sẵn sàng và chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ là bệ hạ của nước Thanh Bạch.
Phòng ngủ công chúa.
Hoa Dung đang lau nước mắt với vẻ mặt buồn bã trên suốt quãng đường về phòng, cho đến khi trở vềphòng, đóng cửa lại, chắc chắn rằng không có ai xung quanh nữa thì cô ấy mới ngưng khóc và mở lòng bàn tay ra.
Các khuya áo màu đen đã ghi lại một dấu màu đỏ đậm trên lòng bàn tay cô ấy.
Hoa Dung văn vẹo đầu ngón tay nhìn trái nhìn phải trước ảnh đèn, lờ mờ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy thử này không phủ hợp với bộ quần áo dân dụng rẻ tiến mà Hồng Liệt mặc.
Nếu nó không phải của anh ta thì nó sẽ là của người khác, nhưng anh ta lại giữ nó trong túi, vậy thì nó là của ai?
Hoa Dung dựa vào trên ghế sô pha mềm mại, cau mày hồi lâu vẫn không thể nghĩ ra được, cô ấy liền hưởng về phía cửa lớn tiếng gọi: "Tủ Mai."
"Dạ có."
Tú Mai biết đêm nay Hoa Dung nhất định không ngủ được, nên liên canh giữ ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng gọi liên ngay lập tức đi vào: "Công chúa, người có gi sai bảo?"
Hoa Dung nâng cảm.
Tú Mai hiểu ra, ngay lập tức đóng cửa lại, nhàgiọng nói: "Công chúa, người cán phân phố gì a?"
Hoa Dung cảnh giác xung quanh, chắc chắn là không có ai, cà cửa chính và cửa số đều đóng chặt rối mới đưa nút áo ở trong tay cho Tú Mai: "Ta luôn cảm thấy nó rất quen thuộc, nhưng ta không thể nhớ ta đã từng nhìn thấy nó ở đâu. Người xem qua giúp ta với."
“Vâng ạ." Tủ Mai cung kính cấm lấy, lật từng cúc áo lên xem xét hai lần, kinh nga nói: "Công chúa, đây không phải là cúc trên áo của thị vệ Hoàng gia trong phù Đại vương sao? Làm sao người lại có nö?"
Hoa Dung nhướng mày, lập tức nhở ra rằng tất cả các vệ sĩ trong hoàng gia dường như đều được may những hàng cúc kín đảo trên đồng phục của họ.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn Tủ Mai: "Không phải tất cả các thị vệ đều có sao? Sao ngươi có thể chắc chắn rằng nó là của thị vệ trong phủ của anh cả?"
Tú Mai lật cúc áo, nhin Hoa Dung nói: “Công chủa, người nhìn này, có một đóa hoa sen vàng chạm khắc sẫm màu, người có nhìn thấy không?"
Hoa Dung nhìn chằm chằm nói: "Chà, vừa rối ta nhin thấy cái này. Chẳng lẽ đây là dấu hiệu của người ở trong phủ của anh cả sao?"
Tú Mai gật đầu: "Đúng vậy. Thị vệ trong hoàng gia bắt buộc phải mặc đồng phục thống nhất, nhưng nhâncông giữa mỗi phủ và hoàng gia lại phải khác nhau, nếu thay đổi màu quản áo thì sẽ có về gây ra chia re, giống như bè phái, Bông sen vàng trong phủ của đại đại vương, Còn phủ của nhị vương tử sẽ là Chim thiên đường và con chim bổ câu trắng là của tam vương tử. Tôi có một người chị làm việc trong phòng giặt, trước đây chị ấy đã kể cho tôi nghe về điều đó."
Hoa Dung cau mày, cầm lấy chiếc nút áo trong tay, soi dưới ánh đèn nhìn thêm vài lần, xác nhận quả nhiên là hình bông sen vàng, ảnh mắt không khỏi chim xuống: "Chẳng lẽ là anh cả làm sao?"
Hồng Liệt đã từng ở nước Z trước đó, nhưng anh ta đột nhiên lại xuất hiện ở nước Thanh Bạch, ăn mặc như một thường dân, rõ ràng là đang có gắng che giấu đi thân phận của mình.
Anh ta biết rằng chính Hồng Mẫn là người đã phá vỡ thân phận của Tiêu Nhi và đưa gia đình ba người bọn họ vào đỉnh của sóng gió, nên anh ta nhất định sẽ không chủ động đi tìm Hồng Mẫn cho đến khi sự việc được giải quyết hoàn toàn.
Khả năng duy nhất vào khi đó là người của Hồng Mẫn đã tìm thấy anh ta trước nên đã xử li anh ta.
Nghĩ đến đây, Hoa Dung không nhịn được bóp
chặt cái nút trong tay.Đôi mắt cô ấy rdi vào chiếc bàn cà phê bên canh chiếc ghế dài.
Trên bàn cà phê, bộ ảnh pha lê được đặt riêng của một người đang toa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Đó là bức chân dung gia đình được chụp khí Vân
Thiên lên bốn tuổi.
Trong ảnh, câu bé đang nắm lấy tay của Tiêu Nhi, bên cạnh Tiêu Nhi là Hồng Liệt đang ôm Vân Thiên.
Mọi người đều cười, cười rất vui vẻ và hòa thuận. Nhưng bây giờ, Vân Thiên và Tiêu Nhi đã ra đi, Sát Bắc đã chết và anh ba cũng chết...
Có lẽ tất cả đểu chết trong tay của anh cà.
Khi Hoa Dung nghĩ đến khả năng này, cô ấy cảm thấy đau lòng đến không chịu nổi, cả trái tim như muốn xé nát: "Anh cả, nếu thật sự là anh, thì kẻ như anh thật sự tàn nhẫn giết người vô tội, giết chết chính anh em của minh thì thật sự không đáng ở trong cung."
Cô ấy vô thức tăng thêm giọng điệu, Tủ Mai nhanh chóng che miệng cảnh giác, thấp giọng nhắc nhờ: "Công chúa, chuyện này ngài đừng nói lung tung. Nếu đại vương thật sự đã làm đến bước này thì e rằng ở trong cung điện này, tất cả đều bị anh ta che mắt rồi.”Hoa Dung kéo tay cô ta xuống, cau mày hạ giong: "Vậy chúng ta không thể lộ ra rõ ràng, chỉ có thể từng chút từng chút một thu thập chứng cử. Một khi đã ra tay, nhất định phải là một đòn chí mạng, tuyệt đối không thể để anh ta có cơ hội đánh trả."
Tú Mai gật đầu: "Công chúa, người cử biết vậy thôi, chuyện này không nên hấp tấp."
Hoa Dung cân nhắc một chút rồi cùng Tú Mai thảo luận..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.