Hoắc Kiến Phong trầm mặc suy nghĩ một chút: "Ba tháng, ba tháng chắc là đủ rồi." Ông cụ Tiêu Thiên Đức trợn mắt: “Tức là ba tháng nữa, ông mới có thể ở nhà mở tiệc chào đón cháu sao?" Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi một cái rồi mới nghiêm túc nói: “Ông ơi, đừng lo, sau khi xong việc chúng châu sẽ quay lại sớm nhất có thể, không để mọi người phải đợi lâu đầu ạ." Ông cụ Tiêu Thiên Đức lắc đầu: "Không, không, thời gian không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là an toàn, an toàn tính mạng phải được đặt lên hàng đầu." Ông cụ nắm tay Tiêu Nhi: “Tiêu Nhi, không cần biết bao lâu, bà ngoại cháu, ông và Cổ Thần sẽ chờ các cháu, chờ các cháu bình an trở về." "Cháu biết rối a" Tiêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, trịnh trọng: "Đừng lo lắng, chúng cháu sẽ không sao.Tiến bối Cổ Thắn, lán này cháu sẽ mang Tiếu Thất trở vé." Cổ Thần trước đó nhận được tin tức của Tiểu Thất tử Hồng Nhữ, tuy rằng nhìn không thấy cháu gái có chút thất vọng nhưng cũng không có phiến muộn, ngược lại còn hòi: "Châu còn đem theo đổ vật ta đưa cho cháu không?" "Cháu vẫn mang theo giữ bên người a!" Tiêu Nhi vừa nói vừa chuẩn bị lục tìm, Cổ Thán gid tay ngăn cản nói: "Mang theo là tốt rồi, ta hi vọng các châu vĩnh viễn không bao giờ dùng đến. Nhưng nếu đến thời điểm nguy cấp, nhất định phải lấy ra để giữ mạng." Tiêu Nhi tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Tiền bối, ông yên tâm." Cổ Thần vuốt râu: "Thế giới của người trẻ các cháu, tự các châu trải nghiệm. Chi là, Tiểu Thất kinh nghiệm còn nông cạn, các cháu hãy thay ta chăm sóc nó một chút." Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong trinh trọng nói: "Tiến bối yên tâm, lần này chúng cháu trở về hoàn chinh, bình an vô sự." “Tốt." Ông cụ Tiêu Thiên Đức cùng Cổ Thần liếc nhau,tuy rằng trong lòng không khói lo lắng, trên mặt vẫn vui mừng động viên: "Được rối, hai lão già chúng ta chờ đón các cháu làm tiệc tẩy trấn." Ngoại ô Cẩm Thành, khách sạn Ôn Tuyển. Hoắc Kiến Phong đi theo người phục vụ qua mấy hàng hiên có kính lợp ngói xanh và tường trắng, cuối cùng bước vào một căn nhà gỗ xinh đẹp và thanh tịnh. "Ngài Dịch, khách của ngài đã đến." Người phục vụ mặc đồ Hán phục màu xanh nhạt lịch sự tạo nhã đầy cánh cửa và làm một cử chỉ mời vào. Hoắc Kiến Phong bước tới và thầy Ngài Dịch đang ngôi đọc trước cửa sổ gỗ cham khắc hoa văn. Ngài Dịch mặc một bộ Tôn Trung Sơn màu trắng, tay cấm một quyền sách, toàn thân tự nhiên nho nhã. Nếu không phải qua vài lần tiếp xúc trước đây, Hoắc Kiến Phong thực sự cảm thấy ông ấy hẳn là gião viên ở một trường đại học nào đó, chứ không phải là thủ lĩnh của một tổ chức bí ẩn. Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, Ngài Dịch lập tức đặt quyển sách trên tay xuống, tháo kính đứng dậy chào: "Ngài Hoắc, mời cậu lại đây." Người phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa thay họ, Ngài Dịch đưa Hoắc Kiến Phong đến một chỗ ngồi trên sânthương. Anh mắt ông ấy nhàn nhạt quét qua Hoắc Kiến Phong, trong mắt lập tức tràn đầy vui mứng: "Ngài Hoắc trạng thái hôm nay trông rất tốt, xem ra biện pháp thử nghiệm đã có tác dụng." Hoắc Kiến Phong nhìn xuống đôi bàn tay già nua và gầy guộc của mình: “Thân thể tôi vẫn thấy như vậy không có gì thay đổi, nhưng có thể ở cùng người nhà, tinh thần của tôi tốt hơn nhiều." Ngài Dịch hiểu rõ gật đầu: “Ừm, còn có khả năng này. Duy trì tâm trạng tốt cũng có ích cho việc phục hồi thể chất. Ngài Hoắc, việc gia đình giải quyết ổn thoa chưa?" "Cảm ơn ngài Dịch đã giúp đỡ, mọi chuyện vẫn coi như thuận lợi. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có chút lo lång cho công ty và người nhà." Hoắc Kiến Phong thở dài có phần buốn bã: “Bà nội tuổi tác đã cao, tuy rằng Vân Thiên thông minh nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ thôi" "Um" Ngài Dịch lịch sự gật đầu, giơ tay bưng bình rót cho anh một tách trà: “Ngài Hoắc, xin hãy yên tâm, tôi sẽ bố trí nhân viên theo dõi tình hình của bọn họ hai mươi bốn giờ để đàm bào an toàn của họ không bị người khác xâm phạm."Hương trà lượn lờ cùng với làn sương trắng bốc lên, Hoắc Kiến Phong gật đầu vuốt cầm cười: "Ngài Dịch thủ đoạn phi thường, có lời hứa của ông, tôi đây cảm thấy an tâm hơn." Anh cẩm chén trà tử sa, nhấp một ngum: "Trà ngon. Vị đấu hơi đẳng, hậu vị ngot, ưoc chừng là Phổ Nhĩ lâu năm, ít nhất phải ba mươi năm." Ngài Dịch nhìn thấy động tác uyển chuyển của anh khi nếm trà, trên mặt lộ ra một chút tán thưởng: "Đúng vậy, đây là Trần Phổ ba mươi năm, không thể nghĩ rằng Ngài Hoắc còn trẻ mà lại có trình độ thường trà như vậy hật là hiểm có." Hoắc Kiến Phong lễ phép đặt chén trà xuống: "Đâu có! Chi là bà nội rất thích uống trà, mưa dầm thần đất thôi." "Xem như là bắt nguồn từ truyền thống gia tộc thư hương, người bình thường không có cơ hội này." Ngài Dịch tự rót một chén rồi nói thêm: “Nói đến đây, Ngài Hoắc, ngài có muốn gặp lại ngài Hoắc Tuấn Tú không?" Ngón tay của Hoắc Kiến Phong dừng lại trên tách trà, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không cần. Tôi đi gặp anh ta bây giờ, sẽ chỉ khiến anh ta nghĩ rằng tôi bỏ đá xuống giếng, đến cười nhạo anh ta. Suy nghĩ ngoan cócủa anh ta, cử để anh ta ở lại trong tủ và dành thời gian từ từ nghiên ngẫm về nó." Anh đứng thẳng dậy và cắt ngang chủ đề: “Ngài Dich, mấy ngày nay tranh thủ tinh thần tốt, tôi xem qua thông tin tập đoàn Hùng Ưng mà ông đưa cho tôi. Nếu tôi đoán không sai, điều ông muốn không phải là phần mềm phòng ngự hay đột phá, mà là trực tiếp dùng tôi để trao đổi con gái của ông, phải không?" Ánh mắt của Ngài Dịch có chút giật minh, nhưng ngay lập tức, khuôn mặt ông ấy trở lại nụ cười ẩm áp thường ngày: “Ngài Hoắc thật là thông minh. Những thông tin tôi đưa cho cậu đã được sàng lọc và sắp xếp lại, không ngờ cậu lại phát hiện ra vẫn để nhanh như vậy.” Hoắc Kiến Phong điểm nhiên cười: "Phần lớn thông tin ông cung cấp cho tôi là về một dự án trí tuệ nhân tạo có tên là WK, kết hợp với những người mà ông đã bị Hùng Ưng cướp đi, tất cả đều là những chuyên gia về công nghệ thông tin và trí tuệ nhân tạo. Tôi thực sự muốn đoán được cũng khó đoán." Ngài Dịch thành khẩn gật đấu, trong mắt có chút áy náy: "Xin lỗi! Tôi đã sai khi đã lừa cậu, nhưng là một người bố, tôi không còn cách nào khác, Tôi phải dùng cậu để đổi lại con gái minh, xin hãy tha thứ cho sự ichkỳ của tôi" Hoắc Kiến Phong vô vị vẫy tay: "Là một người bố, tôi hoàn toàn hiểu được hành vi của ông, nếu con trai tôi mất tích, tôi tin rằng tôi sẽ lựa chọn giống ông. Tôi đã nói, ông cửu mạng tôi, có lẽ tôi sẽ không cảm ơn ông. Nhưng lần này, ông không chỉ cứu tôi mà còn có Tiêu Nhi, phần ân tình này tôi sẽ trả lại cho ông." Ngài Dịch trong mắt hiện ra sự vui mừng, lập tức chắp tay lại, nghiêm trang nói: "Ngài Hoắc, tôi thay mặt con gái tôi cảm ơn cậu." "Không cần. Tôi rất quan tâm đến dự án này, cũng muốn thử tư vị đấm rồng hang hố này." Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nói: “Dự án này tuy khó, nhưng một khi thực sự thành công, nhất định sẽ là một bước tiến hoành tráng của nến văn minh khoa học nhân loại." Nhìn thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của anh, Ngài Dịch cau mày không thể nhận ra: "Tiền để là thành công. Dự án WK thực sự hoàn hảo sau hàng trăm lần thào luận và điều chinh. Một khi thành công, liệu nó có điều trị ung thư trong tương lai không hoặc có thể thay thế các cơ quan nhân tạo không, hoặc thậm chí việc đưa ý thức vào trí tuệ nhân tạo cũng sẽ được vận dụng tốt, mà thậm chí nó có thể khiến ngườichết sống lại." Ngài Dịch tạm dứng, cuộc nói chuyên chuyển sang: "Nhưng vì điều này, nếu cậu muốn hoàn thành nó, mức độ khó khăn sẽ rất lớn. Có thể là mười năm, hai mươi năm, thậm chỉ là năm mươi hoặc một trăm năm đều có khả năng là không đạt được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]