Chương trước
Chương sau
Sân bay Cầm Thành, khu vực check-in.
Hồng Liệt đè thấp vành mũ lưỡi trai, cầm hộ chiếu và vẻ máy bay trong tay thật chặt.
Thấy người phía trước cuối cùng cũng roi đi, anh ta tranh thủ đưa vé máy bay và giấy chứng nhận của mình tới.
Còn chưa đợi người kiểm tra cẩm lấy hộ chiếu của anh ta để kiểm tra đã có một cánh tay duỗi ra từ đẩy thẳng giấy tờ của anh ta trở lại.
"Anh..."
Hồng Liệt còn chưa nói được gì đã bị người kia nằm tay, kéo thẳng ra khỏi hàng, mà xung quanh lại nhanh chóng bị ba bốn người nữa vây quanh.
Bọn họ đếu mặc áo sơ mi trắng, vest đen, vừa nghiêm túc vừa oai hùng.
Trong lòng Hồng Liệt cảm giác nặng nề, vừa muốn mở miệng, người kéo anh ta đã mở cúc áo âu phục ra, lộ ra giấy tờ tùy thân bên trong, nhỏ giọng nói: "NgàiHồng, ngài không cần phải sợ, chúng tôi là người mặc thường phục, chi là xin ngài di theo chúng tôi một chuyển."
Trong mắt Hong Liệt nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc, không chút suy nghĩ nào trực tiếp tránh khỏi tay người kia, giọng lạnh lùng nói: "Tôi là sai cái gì? Vì sao phải đi với các anh? Các anh biết tôi là ai không?"
Anh ta không có máy bay tư nhân bây giờ, không có cách nào thích đi lúc nào thì đi, mà từ Cẩm Thành đến nước Thanh Bạch chỉ còn lại chuyến bay duy nhất này.
Anh ta phải về nhà, anh ta nhất định phải trở về, Tiêu Nhi còn chưa biết thế nào, chắc chắn còn đang chờ anh ta giúp đỡ.
Người áo đen mặc không đổi sắc, ảnh mắt nhân nhạt, mấy người áo đen liền không nói gi đem Hồng Liệt vây vào giữa.
Hành vi của bọn họ không quả khích, nhìn qua giống như vệ sĩ bảo vệ chủ nhân của mình, cho nên cũng không chú ý cho quá nhiều người.
Người áo đen thân nhiên nói: "Ngài Hồng, chung tôi có thể đến nơi này để ngăn cản ngài, đương nhiên chúng tôi biết ngài là Tam Vương tử của nước ThanhHồng, ngài không cần phải sỘ, chúng tôi là người mặc thường phục, chi là xin ngài đi theo chúng tôi một chuyển"
Trong mắt Hồng Liệt nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc, không chút suy nghĩ nào trực tiếp tránh khỏi tay người kia, giọng lạnh lùng nói: "Tôi là sai cái gì? Vì sao phải đi với các anh? Các anh biết tôi là ai không?"
Anh ta không có máy bay tư nhân bây giờ, không có cách nào thích đi lúc nào thì đi, mà từ Cam Thành đến nước Thanh Bạch chỉ còn lại chuyến bay duy nhất này.
Anh ta phải về nhà, ta nhất định phải trở về, Tiêu Nhi còn chưa biết thể nào, chắc chắn còn đang chờ anh ta giúp đỡ.
Người áo đen mặc không đổi sắc, ảnh mắt nhân nhạt, máy người áo đen liền không nói gì đem Hồng Liệt vây vào giữa.
Hành vi của bọn họ không quá khích, nhìn qua giống như vệ sĩ bảo vệ chủ nhân của mình, cho nên cũng không chú ý cho quá nhiều người,
Người áo đen thàn nhiên nói: "Ngài Hồng, chung tôi có thể đến nơi này để ngăn cản ngài, đương nhiên chúng tôi biết ngài là Tam Vương tử của nước ThanhBạch. Nhưng bây giờ nếu ngài về, một khi đáp xuống sân bay nước Thanh Bạch, chỉ sợ cả đời này ngài gặp lại cô Tiêu Nhi nữa."
Hồng Liệt ngo ngan, chot hiện ra vẻ vui mừng: "Các người biết Tiêu Nhi."
Anh ta kích động bắt lấy tay người áo đen: "Cô ấy
còn sống sao? Cô ấy ở đâu?”
Người áo đen thuận thể nắm lấy cổ tay anh ta, bình tĩnh nói: "Ngài đi theo chúng tôi rồi sẽ biết"
Hồng Liệt nghe thấy tiếng tim mình đập, anh ta biết mình không nên tin tường những người không rõ lai lịch này nhưng lại không thể nào kiểm chế sự xúc động muốn thấy Tiêu Nhi: “Bây giờ có thể gặp liên sao?"
Người áo đen không đáp, chi nhanh chóng kéo anh ta về phía bãi đậu xe.
Rất nhanh, Hồng Liệt đã bị nhét vào trong một
chiếc xe.
Không gian chật chội, Hồng Liệt lại kích động lo lằng: “Tiêu Nhi rốt cuộc ở đâu?"
"Ngài đi thì sẽ biết" Người áo đen lưu loát đóng cửa khóa chặt, không cho anh ta một chút cơ hội phản kháng nào.Hồng Liệt nhìn xe được lái ra khỏi nhà để xe, trong lòng không khỏi càm giác khủng hoàng.
Tiêu Nhi, anh có thể thấy được em thật sao?
Nhà lớn nhà họ Hoắc,
Bà Trần Nguyệt Anh mệt mỏi ngồi dựa trên ghế salon, nghe tiếng chuông của đồng hồ cố, trong lòng yên lặng đếm thời gian.
Cô gái trẻ vừa được bọn họ dẫn vào nhà liền báo ngay tin tức về Kiến Phong và bọn họ ngay lập tức chay di.
Nhưng vì sao thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi sao bọn họ vẫn còn chưa quay lại?
Dì Mẫn vỗ nhẹ sau lưng bà nội trấn an: “Lão phu nhân, cậu ba và cậu Vân Thiên có tưởng được phù trợ, chắc chắn sẽ bình an trở về."
Hoắc Tuấn Nghĩa cắn móng tay đi về phía cửa số sát đất: “Di Mẫn, hôm nay có thấy bộ dạng của anh cà không. Anh ấy bây giờ thật sự là.... Ai!"
Anh ta từ trước đến nay bế ngoài là hội trường hiệp hội, nhưng thứ anh ta ghét bỏ không phải là việc hủy đi khuôn mặt của Hoắc Tuấn Tủ, mà là sự hận thù cuống loạn không phân biệt tốt xấu kia.Di Mẫn vừa định mở miệng hỏi đã nghe đến tiếng tắt máy truyền đến bên ngoài cửa, theo đó là Hoắc Sơn kích động xông tới.
"Về rồi! Về rồi! Cậu ba và cậu Vân Thiên về rồi!" "Quá tốt rồi!" Bà Trần Nguyệt Anh mừng rỡ đứng
lên.
Di Mẫn voi vàng đưa tay lên đờ bà, trên mặt cũng không thể che giấu ý cưoi.
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn qua, bước như chạy đi ra ngoài: "Bảo bối Vân Thiên! Bào bối Vân Thiên của tôi!"
Ở ngoài cửa lời, Vân Thiên vừa mới đứng vững sau khi xuống xe với Hoắc Kiến Phong, liền bị một bóng người chạy xộc tới ôm lấy, hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.
“ÔI, bảo bối của tôi, cháu hù bác chết rồi." Hoắc Tuấn Nghĩa ôm Vân Thiên xoay hai vòng mới dừng lại, kéo tay kéo chân của cậu dừng lại kiểm tra: "Có ổn không? Không bị thương chứ?"
Lông mày của Vân Thiên ghét bỏ nhíu chặt, nhưng vẫn khéo léo gật đầu: “Bác thả cháu xuống trước đã."
Hoắc Tuần Nghĩa không nỡ.
Nhưng nhìn cha ruột Hoắc Kiến Phong đứng ở một bên, giống như sư từ che chở lãnh địa của mình,trong mắt lộ ra sự lạnh lùng ân ấn, anh ta đành phải hậm hực thả Vân Thiên xuống, ngượng ngùng cười làm lành: "Hắc hắc, di vào nhanh một chút, vào nhà đi, bà nội đang chờ đó!"
Ba người liền cùng người hầu chen chúc đi nhanh vào phòng khách,
Bà nội đã sớm dặn dò tất cả mọi người tình huống sức khỏe của Hoắc Kiến Phong
Di Mẫn đã tận mắt thấy vẻ ngoài già nua của Hoắc Kiến Phong nên rất giật mình, nhưng vẫn luôn cố gắng ổn định cảm giác, trong giọng nói chỉ có sự vui vẻ bình thường: "Bà chủ, cậu ba rất tốt, cậu Vân Thiên cũng rất tốt."
"Được được, vậy là tốt rồi!" Bà Trần Nguyệt Anh mừng rỡ vẫy vẫy tay về phía tiếng bước chân: "Vân Thiên, đến đây, bà nhìn một chút."
Vân Thiên nghe lời mà đứng lên, tình cảm nắm chặt tay bà nội, hành lễ nói: "Bà nội yên tâm, con không sao. Các bác đối xử với con rất tốt, hoàn toàn không làm gì tốn thương cháu."
Bà Trần Nguyệt Anh vẫn không yên lòng, vẫn tự mình sở sở cánh tay bắp chân của Vân Thiên kiểm tra một lần.
Hoắc Tuấn Nghĩa đứng ở bên phụ họa nói: "Bànội, bà cứ yên tâm đi! Vừa rối cháu đã kiếm tra thay bà nội kiểm tra rồi, tiểu Thiên của chúng ta rất ổn, một sợi tóc cũng không thieu.
Anh ra nói xong lại cảm thấy không đúng chỗ nào, nhíu mày tủi thân nói: "Bảo bối, vừa rối cháy gọi họ là gì? Bác? Cháu gọi bọn hắn là bác mà sao lại không kêu bác là bác? Bảo bối, bác không vui! Gọi bác là bác một cải đi, đi mà! Gọi bác một cái đi mà!"
Hoắc Tuấn Nghĩa chu môi tỏ vẻ đáng yêu, chỉ thiếu nước kéo tay Vân Thiên làm nũng.
Bà Trần Nguyệt Anh nhăn lông mày lại một chút, Di Mẫn lập tức ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở: “Cậu hai, cậu nghiêm túc một chút, trước hết để cho cậu Vân Thiên và cậu ba nói chuyện với bà nội một chút đã!"
Xác nhận Vân Thiên không có vấn đề gì, bà Trần Nguyệt Anh cũng đã yên lòng, mới ra hiệu cho mọi người ngồi xuống nói: "Kiến Phong, bên phía anh cả châu định xử lý thế nào?"
Hoắc Kiến Phong thản nhiên nói: "Bà nội, cháu đã cho anh cả cơ hội. Cháu đã để lại công ty và tất cả tiền cho anh ấy, hi vọng anh ấy có thể thu tay lại. Nhưng mà anh cà vẫn bất chấp mê man, nhất định phải mang Vân Thiên đi, cháu chỉ có thể dùng đến chế tài pháp luật."Bà Trần Nguyệt Anh sắc mặt tối sám lại rõ ràng, buồn vô có thở dài: "Nó vì sao lại phải chấp nhất như vậy?"
Hoắc Kiến Phong rũ mi mắt xuống, thân nhiên nói: "Châu cũng không biết. Nhưng mà bà nội cũng không cần quả lo lắng, có lẽ có một môi trường yên tĩnh để anh ấy tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ cũng không phải là chuyện không tốt. Nhưng năm này anh cả đã để mình gánh vác quá nhiều chuyện, quá mệt mỏi nên mới có thể một bước đi đến đó. Có lẽ anh ta phải vào tủ thì mới có thể nghĩ rõ ràng được."
"Nó coi cháu là cái đinh trong mắt, nhưng từ trước đến nay cháu vẫn là người hiểu rõ nó nhất."
Bà Trần Nguyệt Anh thờ dài, hai đầu lông mày không thể che hết vẻ thất lạc.
Đến cùng đều là con cháu nhà họ Hoắc! Cả đời này bà nhìn thấy vô số người, vậy mà vẫn mãi không thể nhìn rõ mục đích cố chấp này của Hoắc Tuấn Nghĩa.
Vân Thiên ngồi ngay ngắn bên người Hoắc Kiến Phong, cậu giật giật môi, lại nhấp nhấp cánh mỗi im läng
Hoắc Kiến Phong thoảng nhìn động tác nhỏ xiu của cậu, khích lệ nói: "Nam từ hán đại trượng phu,muốn nói gì thì cứ thoài mái nói ra."
Vân Thiên nhéch môi, khóe mắt không để lại dấu vết nhìn xung quanh.
Hoắc Tuấn Nghĩa có thời gian đi theo bên cạnh cậu, lập tức hiểu được ý cậu, lập tức hướng về phía người hầu trong phòng khách phất phất tay: “Mọi người đi xuống trước đi!"
“Vâng." Đám người hầu trăm miệng một lời, rất nhanh đã khom người lui ra khỏi phòng khách dưới sự dẫn đầu của Hoắc Sơn.
Hoắc Tuấn Nghĩa dương dương đắc ý tranh công với Vân Thiên: “Bảo bối, nói được chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.