Chương trước
Chương sau
Vân Thiên buông lỏng tay Hoắc Kiến Phong, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Bố thực sự đã làm một điều không thể tha thứ như thế với mẹ?
Tống Phi Phi từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, chống đỡ thân thể, trong mắt lóe lên nước mắt kích động.
Dù sau bao nhiêu năm cô ta cũng không thể quên được cảnh đó, mặc dù việc Hoắc Tuấn Tú bắt cóc cô ta là giả nhưng lựa chọn của Hoắc Kiến Phong đó là sự thật.
Vì vậy trong những năm qua, khi có điều kiện, cô ấy đều cố gắng hết sức để đứng về phía Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong nhìn vào mắt Vân Thiên, cười nhẹ một cái nói: “Đúng vậy, người mà bố nói cứu đúng là Tống Phi Phi. Nhưng đó là bởi vì bố không ngờ mình lại gặp phải một kẻ bắt cóc ngu ngốc như vậy, chuyện này rõ ràng là nhắm vào bố, gã liên tục nói muốn giết nữ nhân mà bố quan tâm nhất khiến bố buồn bực tuyệt vọng, bố tưởng nói giữ lại Tống Phi Phi, gã sẽ nghĩ người mà bố thực sự quan tâm chính là Tổng Phi Phi. Thay vào đó, sẽ thả cho Tiêu Nhi"
Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay, nhắm mắt lại: "Nhưng dù sao thì bố cũng đã đánh giá quá cao những tên ngốc đó rồi. Bọn họ hoàn toàn không có chỉ số thông minh. Bọn họ vẫn không chút do dự đẩy Tiêu Nhi xuống biển."
Khi giọng nói của anh rơi xuống, không khí ngừng lại trong giây lát.
Hoắc Tuấn Tú và Tống Phi Phi đều không tin nhìn anh, nhưng trong mắt Vân Thiên lại lóe lên vẻ nhẹ nhõm.
Nhưng một giây tiếp theo, Hoắc Tuấn Tú lại cười lớn: "Em có biết ai đã gọi điện thoại cho em hay không?"
Không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời, anh ta nói tiếp: "Chính là anh! Hahaha! Năm sáu năm trôi qua, em còn chưa đoán ra được sao. Thời điểm Tiêu Nhi rơi vào tay anh, thì em đã thua rồi. Bất kể thế em chọn thế nào? Người bị đẩy xuống vẫn sẽ luôn là con nhỏ đó! Chỉ có thể là con nhỏ đó!"
Hoắc Kiến Phong kinh ngạc nhíu mày, nhưng trong nháy mắt, anh đã hiểu ra.
Hoắc Tuấn Tú ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy mình đã thắng, thắng một cách đẹp đẽ, đắc ý nói: "Đoán được rồi đúng không? Hahaha, bởi vì con nhỏ đó là tâm phúc của bà nội, chỉ cần con nhỏ đó chết đi, bà nội sẽ hận em"! Năm sáu năm qua, em bị đuổi đi không trăm lần cũng ngàn lần rồi đúng không? Cảm giác đó có thoải mái không hả?"
Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay, xương ngón tay kêu răng rắc.
Đã nhiều năm như vậy, hiện tại cảm giác áy náy với Tiêu Nhi không cách nào nguôi ngoai, thậm chí hoàn toàn bỏ qua những chi tiết như vậy.
Vốn tưởng rằng Hoắc Tuấn Tú đứng sau nhưng không ngờ anh ta lại hung ác đến mức tính cả bà cụ.
Uổng cho anh niệm tình thân, đắn đo tuổi của bà cụ đã cao, vẫn còn muốn thả cho hạng người này một còn đường sống.
Bây giờ, anh chỉ muốn...
Trái tim của Hoắc Kiến Phong khẽ kích động, liền cảm giác được một bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay của mình.
Nhìn xuống, anh thấy đôi mắt đen long lanh của Vân Thiên đang nhìn mình, khẽ lắc đầu.
Trong nháy mắt, Hoắc Kiến Phong đã bình tĩnh lại.
Lời giải cho sự thật của mọi chuyện, sự thấu hiểu của Vân Thân, chẳng là gì so với quá khứ cũ bẩn thỉu của Hoắc Tuấn Tú.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Anh thả lỏng nấm đấm ra, nhìn Hoắc Tuấn Tú nở nụ cười nhẹ nhõm: "Nếu anh cả của em dành hết những tâm tư này cho việc quản lý Hoắc Kiến, công ty nhất định sẽ phát triển mạnh."
Vẻ kiêu hãnh của Hoắc Tuấn Tú cứng đờ trên mặt, anh ta đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên hề, cuối cùng mọi chuyện anh ta cố tình làm lại biến thành trò cười.
Cuộc nói chuyện giữa hai người như một cơn sóng dữ ập vào đầu, vào mặt.
Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, Tống Phi Phi mới ngẩn ra, nước mắt lưng tròng.
Cô ta nhìn Hoắc Kiến Phong, ánh mắt đầy sầu não: "Vậy tôi là gì? Vậy tình cảm chân thật bao năm qua trả giá cho tình cảm chân thật của tôi là gì? Tôi còn không bằng kẻ ngốc chọc cho anh vui?" "Cô ấy không phải đồ ngốc!"
Hoắc Kiến Phong nhìn chăm chú, sửa lại từng chữ: “Nếu như em nói năm đó em không từ mà biệt rồi khi em trở về, tôi còn chút xíu hy vọng nào với cô, thì đó chỉ là tôi muốn biết thật ra năm đó chuyện gì đã xảy ra, cậu ấy tại sao lại chết?
Nhưng tôi đã biết từ sớm cô thông đồng với anh cả của tôi, tôi đã biết cô giả bộ quay về bên tôi, chỉ là vì muốn giúp anh ta, cô gánh tâm muốn phá hoại mối quan hệ của tôi và Tiêu Nhi, thẩm chí không tiếc dùng đến chiêu tự sát để thu hút sự chú ý của tôi, cô cố ý viết những lời úp úp mở mở trong thư tuyệt mệnh, mục đích chẳng phải là muốn tôi tiếp tục hiếu kỳ, tiếp tục mặc cho cô xỏ mũi sao?
Khi làm những việc này, khi dùng những phương pháp này để đối phó với tôi, cô nên biết. Vào ngày xảy ra vụ án ở cửa đông, Hồng Nhữ chúng ta không thể là bạn mà còn là những người xa lạ thẩm chí cả đời không bao giờ muốn ở trong tầm mắt của nhau." "Không, không, không phải như vậy."
Tống Phi Phi lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt: "Đình, em từ đầu đến cuối đối với anh đều là thật lòng. Là anh trai của anh ép buộc em, anh ta nói nếu em không giúp anh ta, anh ta sẽ giết anh, nhưng nếu đuổi Tiêu Nhi đi và thuyết phục anh để anh ta trở thành người thừa kế của nhà họ Hoắc, anh ta sẽ tha cho chúng ta tự do, cho chúng ta cao bay xa chạy. Bao năm qua, em vì anh mà chịu đựng nhục nhã ở bên cạnh anh ta, vì em sợ anh ta sẽ làm tổn thương anh... "Đủ rồi!" Hoắc Kiến Phong lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi không có hứng thú với những hoạt động bẩn thỉu đó giữa hai người. Cô cho rằng tôi vẫn không biết chuyện hai người ở cùng nhau sao?
Đôi mắt sâu và sắc sảo, ngay cả những nếp nhăn già nua trên gương mặt cũng không thể che giấu được khí chất của anh.
Tống Phi Phi khóe mắt mang theo cắn rứt lương tâm, nghẹn ngào nói: "Em, lời em đều nói là thật." “Thật sao?” Hoắc Kiến Phong chế nhạo châm chọc: “Thật đến mức biết anh mua sát thu để giết chết tôi vẫn sa vào vòng tay của anh ta? Thật đến mức để bảo vệ bí mật của cô và anh cả, thẩm chí không tiếc giết người anh em tốt nhất của tôi rồi còn đổ lỗi cho tôi? Tống Phi Phi, kịch mà cô đóng có thể diễn đạt hơn chút nữa không."
Hoắc Tuấn Tú ngước mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong.
Đội mắt đẫm lệ của Tống Phi Phi sững sờ trong chốc lát, sau đó từ trong lòng truyền đến một tia kinh hãi: "Anh, anh biết hết rồi sao?"
Hơn mười năm cái chết của người đó khi đó giống như một sợi dây xích hành hạ Hoắc Kiến Phong.
Anh nghi ngờ, hối hận, tự trách mình, anh muốn một sự thật, nhưng anh không thể tìm ra sự thật.
Cho đến gần đây, bà cụ cuối cùng đã giúp anh tìm ra sự thật.
Hoắc Kiến Phong không nhìn Tống Phi Phi, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Hoắc Tuấn Tú: "Anh cả, tuy rằng tâm tư anh không tốt, nhưng tôi vẫn cho rằng anh là người nhà họ Hoắc, nên muốn cho anh một cơ hội, anh là một người tài trong kinh doanh, là người thích hợp quản lý vận hành công ty, cho nên em vốn dĩ muốn bỏ qua mọi chuyện để đổi lấy cuộc sống yên ổn nửa đời còn lại của mình, đổi lấy sự hạnh phúc cho bà nội, nhưng nếu mấy người đã không đồng ý, nhất quyết muốn lôi chuyện cũ ra nói, vậy thì tôi chỉ có thể công tư phân mình.
Nếu việc bắt cóc Tiêu Nhi và đẩy cô ấy xuống vách núi không thể kết án tù chung thân với anh, vậy thì cộng thêm tội anh mua sát thủ để giết chết tôi, khiến tôi trở nên tàn phế, tôi nghĩ, những điều này đủ để anh sống nửa đời còn lại trong từ rồi, nếu như vẫn không đủ, vậy thì cộng thêm mạng của người đó, cộng thêm tính mạng của người anh em tốt của tôi!"
Đôi mắt như hoa anh đào của Hoắc Tuấn Tú khẽ động, tầm nhìn cứng đơ nhìn Hoắc Kiến Phong mấy giấy, đột nhiên ngẩng cao đầu cười điên cuồng: "Không sao hết! Dù sao nơi này cũng là địa bàn của tao, mày muốn chết một cách rõ ràng, thì tao sẽ cho mày toại nguyện! Người đâu, dẫn thằng nhỏ đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.