Màn đêm buông xuống.
Trên ngọn núi Thanh Bạch.
Cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, ông cụ lấy viên thuốc màu xanh trong một cái hộp, hào hứng chạy xông ra: "Thành công rồi! Thành công rồi!" Thanh âm mừng rỡ đánh vỡ tan màn đêm yên tĩnh, một lần nữa căn gác trên ngôi nhà gỗ lại sáng đèn, tất cả mọi người đều chẳng kịp khoác thêm đồ mà đã lục đục vội chạy nhanh đến phòng của Hoắc Kiến Phong.
Tiêu Nhi đỡ Hoắc Kiến Phong nằm trên giường bệnh ngồi dậy, chu đáo khoác thêm cho anh một chiếc áo khoác.
Ông cụ đứng trước giường, nhét hộp gỗ đen vào tay Hoắc Kiến Phong, thuận miệng nói với Tiêu Nhi: "Rót cho cậu ấy ly nước." "Được." Tiêu Nhi lên tiếng đáp lại.
Đợi đến khi nhìn thấy viên thuốc màu xanh rực rỡ trong hộp gỗ, cô chớp mắt do dự: "Thầy, thầy đã tìm được thuốc giải thay thế rồi sao?"
Ông cụ kiêu ngạo ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, thờ ơ đáp lời: "Thay thế là chuyện không thể nào, nhưng đây hẳn là có điều đột phá, có thể thử xem."
Bàn tay đang rót nước của Tiêu Nhi ngừng một lát: "Vậy nếu như không có tác dụng thì sao?" "Loại độc lâu năm này, một khi không hữu nghiệm, nhất định sẽ dẫn đến phản tác dụng. Kết quả chính là sẽ càng chết nhanh hơn."
Giọng nói của ông ta vẫn như bình tĩnh mọi khi, hệt như hiện tại không phải họ đang nói về tính mạng của Hoắc Kiến Phong mà là đang thảo luận một vấn đề nhỏ chẳng hạn như bữa sáng ngày mai nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764579/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.