Nắng sớm xua tan sương mù, mang sắc vàng của ánh sáng mặt trời phủ kín tiểu viện yên tĩnh. Ông cụ khom người cắt tỉa cây cối hoa cỏ trong sân vườn, thần sắc nhàn nhã.
Tiêu Nhi mang vòi hoa sen qua, một mặt giúp ông sửa sang lại, một mặt giống như vô ý nói: "Tiền bối, ngài nói xem, đứa trẻ do người trúng cổ độc sinh ra, có phải là cũng sẽ bị lây nhiễm không a?"
Cánh tay đang cắt tỉa cành hoa của ông cụ dừng lại, quay đầu ném cho Tiêu Nhi một ánh mắt sắc bén: “Dù sao cô cũng là bác sĩ mà cô không biết ư? Dưới loại tình huống này, còn muốn sinh em bé?"
Ông cụ thở hồng hộc hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy hình như là cô không cần mạng nữa! Đừng nói là cổ độc hại như vậy, coi như có là bệnh truyền nhiễm khác đi chăng nữa, trai gái cùng phòng, cũng có chín phần tỉ lệ có khả năng lây nhiễm cho đối phương, cô sao mà vẫn dám nhắc tới chuyện sinh em bé chứ?” Tiêu Nhi lấy lòng đưa một chiếc công cụ lên, ngượng ngùng cười xòa: “Tôi chỉ là tò mò chút thôi, tùy tiện hỏi vậy."
Ông cụ nghiêm túc nhìn cô: “Tôi cảnh cáo cô, loại chuyện này, cô có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!” "Vâng vâng." Tiêu Nhi chột dạ rũ mí mắt xuống, đổi chủ đề: "Tiền bối, màu sắc bông hoa này của ngài có điểm không đúng, tôi cho ngài nhìn thử." "Thế à?"
Ông cụ cực kỳ quý trọng mấy cây hoa dược liệu trong vườn nhà, lập tức tiến tới nghe Tiêu Nhi giảng giải, nhất thời đem câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764575/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.