Nơi anh ta không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, mức độ trong suốt của da không quá rõ ràng.
Nghĩ đến điểm này, Tiêu Nhi vội buông tay Hoắc Kiến Phong ra, nhanh chóng kéo rèm cửa để ngăn cách tất cả ánh nắng.
Khi ánh sáng mờ đi, quá trình hóa trong suốt của làn da của.
Hoắc Kiến Phong quả nhiên dừng lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng trấn an: "Không sao rồi, không sao rồi."
Hoắc Kiến Phong nắm tay cô lại, lông mày anh từ từ giãn ra: “Ừm, tôi tin cô."
Thấy ý thức của anh vẫn còn minh mẫn, hô hấp cũng từ từ ổn định lại.
Mọi người lau mồ hôi lạnh trên trán, nét mặt thả lỏng, từng người cấp tốc kiểm tra.
Sau khi hoàn thành xong số liệu, Lý Cương nhìn Tiêu Nhi dùng ánh mắt truyền đạt, rồi đi đầu dẫn đầu mọi người ra khỏi phòng bệnh.
Tiêu Nhi vỗ về Hoắc Kiến Phong xong, mới theo ra ngoài.
Trên hành lang cách cửa một đoạn, Lý Cương và ông Hà đã đợi sẵn ở đó.
Tiêu Nhi bước nhanh tới, đi thắng vào vấn đề: “Anh ta thể nào? Tình hình vừa rồi, là cổ độc xảy ra biến đổi gì sao?".
Lý Cương cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, phu nhân, vừa rồi tôi nhất thời rối loạn.
Ánh nắng sẽ đẩy nhanh sự phát tán của cổ độc trong cơ thể.
Đây là hiện tượng thường thấy của chất độc Số 1 khi phát độc.
Mặc dù trong tay chúng tôi chỉ có bản ghi chép, nhưng căn cứ theo tình huống trước giờ, anh Hoắc tạm thời không nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ cần chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764540/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.