Chương trước
Chương sau
Ngay khi ba người vừa bước đến cửa, Lý Cương vội vàng từ trong phòng làm việc đuổi theo: “Thưa bà, các chuyên gia đến rồi."
“Được rồi, tôi lập tức đến ngay”
Tiêu Nhi trả lời, nhìn Vân Thiên và Hồng Liệt: “Đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm đi.”
Hồng Liệt mỉm cười gật đầu, Vân Thiên cũng ngoan ngoãn gật đầu theo.
Một bức tranh ấm áp bình dị, lại có chút u sầu nhàn nhạt không thể giải thích được, rất nhanh lướt qua.
Cô vẫy tay với bọn họ, sau đó vội vã đi vào cùng Lý Cương.
Nhanh đến mức Tiêu Nhi không kịp nắm lấy.
Hồng Liệt nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tối sầm lại.
Phòng họp.
Mấy người chuyên gia nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, thấp giọng trao đổi, tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiêu Nhi đứng dậy, hay tay giữ lấy mép bàn, trịnh trọng nói: “Các vị, mọi người không chỉ là các chuyên gia y học tài giỏi của nước Thanh Bạch, cũng là những người vô cùng hiểu về độc cổ.
Tình trạng bây giờ của bệnh nhân vô cùng nguy kịch, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý, mong mọi người hãy nói đúng sự thật, không tiếc công dạy bảo."
Bác sĩ Lý Cương phối hợp nói phụ theo: “Thầy Hà, Thầy Tra, các vị tiền bối, bà Noãn cũng là người hiểu về y, các vị có ý kiến gì cứ trực tiếp nói ra."
Các vị chuyên gia nhìn nhau, đều do dự có nên nói ra hay không.
Cuối cùng, thầy Hà ngồi ở cuối bàn dài khẽ ho hai tiếng rồi nói: "Theo chẩn đoán của chúng tôi, cậu Hoắc Kiến Phong này quả thực là trúng độc cổ."
Mọi người đã có thể chắc chắn như vậy, vậy thì nói không chừng cũng sẽ có cách chữa trị.
Lý Cương nhìn Tiêu Nhi, liền nói: “Thầy Hà, người là người hiểu biết sâu rộng trong giới độc cổ, có cách nào có thể giải được loại độc này không?.
Thầy Hà kiên quyết lắc đầu: “Không có.
Lý Cương sửng sốt.
Tiêu Nhi vừa mới có chút hy vọng, lập tức đứng lên: “Vậy các vị ngồi đây, có cách để giải nó đúng không?".
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Tiêu Nhi cau mày: “Nếu như cần bất kỳ loại dược liệu nào, hay loại thuốc quý hiểm, cho dù là bao nhiêu đi chăng nữa chúng tôi cũng đều có thể cung cấp được cho các vị”
Cô từng nghe người ta nói, thông thường độc cổ là cần người hạ độc đích thân giải độc, nhưng cũng có một vài thầy thuốc vô cùng giỏi dùng bí kíp độc nhất vô nhị có thể giải được độc cổ, chỉ là cần phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Thầy Hà lắc đầu, vuốt chòm râu bạc phếch giải thích: “Bà Noãn, không phải là chúng tôi không chịu giải độc cho vị Hoắc Kiến phong này.
Trước khi đến đây, chúng tôi đã nghe qua Lý Cương nói, Vị Hoắc Kiến Phong này là khách quý của vua, cũng là khách quý của cả nước Thanh Bạch chúng tôi.
Nếu như có thể giải được độc cổ này, cho dù có phải đền bằng tính mạng của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không chối từ.
Nhưng độc mà ông Kiến Phong trúng phải bây giờ, không phải là độc cổ thường thấy, mà là NO.1."
"NO.1?" Tiêu Nhi cau mày kinh ngạc: “Tại sao cái tên này nghe ra, hình như rất lấy lệ?”
Lý Cương hít sâu một hơi: “Thưa bà, đây không phải là tên của độc cổ, mà là số của độc cổ này”
Đáy mắt anh không giấu được vẻ trầm mặc: “Loại độc cổ này là hai năm gần đây mới xuất hiện trong nước, nhưng từ sau khi loại độc này xuất hiện trong suốt thời gian hai năm, không có loại độc nào có thể vượt qua nó.
Nghe nói nó là hàng ngàn loài côn trùng độc từ khắp nơi trên thế giới được tập hợp lại để giết những con vua côn trùng còn sống sót, sau đó lại lấy những con côn trùng độc nhất để nuôi tạo thành vua của vua côn trùng độc.
Những con côn trùng độc khác càng nuôi càng to, chỉ duy có nó là càng nuôi càng nhỏ, khi có thể dùng để hạ độc, mắt thường rất khó có thể nhìn thấy.
Nên có thể đạt được hạ độc giết người, không màu không hình”
Tiêu Nhi xiết chặt tay vào mép bàn, cô hít thở khó khăn, giống như cầu cứu các vị chuyên gia ngồi đây: “Vậy tình trạng bây giờ của bệnh nhân là?".
Thầy Hà thở dài: “Theo quan sát của chúng tôi, bây giờ độc cổ đã ngấm vào trong huyết mạch của ông Kiến Phong rồi.
Độc tính của loại độc cổ này vô cùng mạnh, cũng lây lan rất nhanh, nếu như trong bảy người không tìm ra được người hạ độc để lấy thuốc giải, thì ông Phong sẽ mất mạng.
Các mạch máu rồi cả nội tạng của ông đều sẽ bị phá hủy.."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa”
Tiêu Nhi chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh đó liền cảm thấy trong lòng đau nhói.
Khuôn mặt cô tái nhợt, thân hình loạng choạng, phải dựa vào bàn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Lý Cương nhanh chóng đi lên dìu cô ngồi xuống: “Bà Noãn, người đừng lo lắng, sẽ có cách thôi, nhất định là sẽ có cách."
Đúng vậy, nhất định là sẽ nghĩ ra cách.
Không được mất bình tĩnh, cô tuyệt đối không được mất bình tĩnh!.
Nếu như bây giờ cô mất bình tĩnh, thì Hoắc Kiến Phong thật sự sẽ không ổn mất.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhi lấy lại tinh thần, đè ép xuống nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng: “Các vị tiền bối, thật sự cầu xin mọi người, suy nghĩ thật kỹ xem, còn có cách nào khác có thể cứu anh ta không? Anh ta tham dự bữa tiệc hôm nay với tư cách là đại sứ nước Z đặc biệt phái đến, anh ta tuyệt đối không thể ở nước Thanh Bạch chúng ta xảy ra chuyện”
"Thưa bà, nếu như có thể cứu, chúng tôi đương nhiên là sẽ dốc hết sức để cứu, nhưng quả thực là không có cách nào khác!”
W v r.
Thầy Hà thở dài, vẻ mặt mệt mỏi: “Những lời vừa rồi tôi nói với cô, không phải là nói đe dọa mọi người, Thanh Bạch chúng ta được truyền lại cho văn hóa độc cổ học của nghìn năm, mỗi tháng mỗi năm thậm chí là mỗi ngày đều có xuất hiện ra một loại độc cổ mới.
Giống như loại độc cổ NO.1 này, có thể nói là vấn đề mà mỗi một nghiên cứu độc cổ học hứng thú nhất.
Mỗi ngày không biết có bao nhiều người đến thử, tìm cách có thể giải được loại độc cổ này, thậm chí còn có người hy sinh cả bản thân mình để thử độc.."
Ông dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng kết quả thì sao? Không có một người nào có thể sống tiếp! Hơn nữa bộ dạng cuối cùng của bọn họ lúc chết đều vô cùng thảm, toàn bộ đều là máu thịt mơ hồ, chết không toàn thây!".
Từng lời thầy Hà rơi xuống, mọi người đều cúi thấy đầu, cả phòng họp chỉ có tiếng thở dài nặng nề.
Cảm giác ớn lạnh từ khắp xung quanh.
Tiêu Nhi nắm chặt tay vịn của ghế, bàng hoàng cảm thấy mình giống như ở trong băng tuyết.
Cô không tìm được đồng minh, càng không tìm được lối thoát.
"Thật không còn cách nào khác sao? Một chút gì đó cũng không có? Cho dù không thế giải độc, chỉ cần khống chế, kéo dài thời gian độc phát tác cũng không có sao?.
Giọng cô run lên không ngừng tìm kiếm một tia hy vọng.
Quen biết Tiêu Nhi hơn năm năm, Lý Cương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô, vội vàng rót cho cô ly nước: “Bà uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút."
Sau khi an ủi Tiêu Nhi, anh lại gọi các vị chuyên gia thảo luận: ông Phong là cậu của tiểu vương tôn Vân Thiên, là anh của bà Noãn, càng là khách quý của nước Thanh Bạch chúng ta, vẫn là mong mọi người ra sức suy nghĩ tìm ra cách cứu chữa."
Cầm cốc nước ấm trong tay, Tiêu Nhi lúc này mới cảm thấy cơ thể mình ấm lên một chút.
Đợi đến khi cô ổn định lại cảm xúc, cuộc thảo luận của các chuyên gia gần như kết thúc.
Thầy Hà kết luận: “Bà Noãn, chúng tôi đã từng xem qua bệnh lý của người trước, có người đã thử dùng thuốc kháng sinh của nước.
Z để khống chế thời gian độc cổ phát tác, nó có tác dụng trì hoãn, chúng tôi có thể thử trên người của ông Phong.”
Tiêu Nhi gật đầu: “Được, vậy thì thử xem, tôi lập tức dựa theo đơn thuốc bảo phòng thí nghiệm chuẩn bị.”
Thầy Tra nói: “Thưa bà, người ta đồn rằng, ở trên ngọn núi Thanh Bạch Thánh Sơn của nước Thanh Bạch chúng ta có một vị thần độc trăm tuổi, cổ thuật của ông ấy có thể nói là đã đạt đến tuyệt diệu.
Nếu như có thể tìm được ông ấy ra tay giúp đỡ, tỷ lệ sống sốt sẽ càng lớn."
“Vậy tôi ngay lập tức phái người đi mời."
Tiêu Nhi sốt sắng đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.