Ba ngày?.
Tiêu Nhi nhíu mày, huyệt thái dương đau nhức.
Cô nhẹ nhàng xoa thái dương, nói: "Phiền cô lấy hộ tôi cái máy tính qua đây, tôi muốn xem một chút."
Sa Lệ khó xử lắc đầu: "Xin lỗi, phu nhân, điện hạ đã dặn, bây giờ người rất yếu, không cho người làm việc, chỉ được nghỉ ngơi thôi.
Phu nhân, ở đây gió to lắm, nô tỳ đỡ người lên giường nghỉ ngơi nhé?".
Tiêu Nhi lạnh mặt, thấp giọng: "Không cần.
Nếu cô bị ra lệnh vậy rồi thì tôi tự tới phòng sách là được.
Nói xong cô đi luôn.
Sa Lệ vội vàng ngăn cản: "Không được đâu, phu nhân, nếu người có chuyện gì thì điện hạ sẽ trách phạt nô tỳ mất."
"Không sao, tôi tự làm tự chịu."
Tiêu Nhi giải thích, vòng qua cô ta rời đi.
Hồng Liệt đứng ở cửa phòng ngủ, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lẳng lặng nắm chặt tay.
Quả nhiên cô vẫn lưu luyến mảnh đất đó.
Chỉ không biết thứ cô không buông nổi là người kia hay là những chuyện kia..
Chợt bàn tay anh ta buông lỏng, trước khi Tiêu Nhi đi ra thì đẩy cửa vào.
"Noãn Noãn, em tỉnh rồi!".
Anh nhìn cô, trong mắt tràn ngập vui sướng: "Em thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không? Hay anh gọi bác sĩ tới kiểm tra nhé?" Anh nắm tay cô, không cho cô cơ hội phản kháng, kéo cô ngồi xuống mép giường.
"Bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi lung tung khắp nơi chứ."
"Em biết rồi, em không sao."
Tiêu Nhi bình tĩnh rút tay lại, dịu dàng giải thích: "Em ngủ nhiều ngày quá rồi, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764516/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.